Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 469: TRẢ THÙ.
Có Tống Thanh Thư nhắc nhở, quần hùng rốt cục nhớ tới Triệu Mẫn và cho nàng là kẻ cầm đầu, tức giận mắng không ngớt:
-Suýt chút nữa trúng gian kế yêu nữ này rồi!
-Nữ nhân này tâm địa ác độc đến cực điểm, nếu âm mưu này thành công, thì Hoàng bang chủ đã bị thiên đại khuất nhục.
-Giết yêu nữ đi…!
Không biết là ai rống lên, rất nhanh được mọi người hưởng ứng..
Triệu Mẫn cũng vô cùng phiền muộn, vốn kế hoạch đều nằm trong lòng bàn tay, đột nhiên lãi hiện ra một Trường Bình công chúa, lập tức làm cho tình thế nghịch chuyển.
Càng làm cho Triệu Mẫn uất ức, chính là bình thường nàng tùy tiện sử dụng thủ đoạn bịa đặt cũng đều có thể lừa phỉnh được người xoay quanh, hôm nay hiếm khi đổi tính nói lời sự thật, lại bị người xem là kẻ lừa dối, nàng cảm thán cái thế giới này quá sâu sắc ….
-Quận chúa tốt nhất là đi mau vạn nhất bọn họ thật sự đánh tới, có thể sẽ làm thương tổn đến thân thể quận chúa ..
Bách Tổn đạo nhân cùng Kim Cương môn chủ vội nói, tuy rằng Nhữ Dương vương phủ bên này có nhiều cao thủ hàng đầu, nhưng những môn phái khác cũng không thiếu cao thủ cùng đẳng cấp, Triệu Mẫn bây giờ đã trở thành cái đích để mọi người nhắm tới, nếu rơi vào hỗn chiến, bọn họ cũng không dám chắc bảo hộ được Triệu Mẫn an toàn.
Triệu Mẫn cũng biết nơi này giờ không thể ở lâu, đành trừng mắt với Tống Thanh Thư một cái, liền xoay người đi, gần đó có người muốn ra tay ngăn cản, chỉ thấy Bách Tổn đạo nhân cùng Kim Cương môn chủ cùng lúc ra tay, nhất thời tiếng kêu thảm thiết nổi lên ...
Các đệ tử môn phái liếc mắt nhìn Bách Tổn đạo nhân cùng Kim Cương môn chủ đoạn hậu, nào ai còn dám đuổi tới, trong những người này võ công cao nhất thuộc về Huyền Trừng, thân hình lão khẽ nhúc nhích, nhưng có thể rất nhanh nghĩ đến có thể có thể gặp phải thiệt thòi lớn, gương mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng vẫn là thu chân về.
-Nếu nơi này không còn gì nữa, Tống mỗ xin cáo từ.
Tống Thanh Thư lặng lẽ liếc nhìn vào hang động, Hoàng Dung từ lâu chẳng biết đi đâu, đang nghi hoặc muốn hỏi Chu Cửu, bởi vậy hắn vừa dứt lời, cũng không đợi mọi người có phản ứng, liền ôm vòng eo Chu Cửu, thân hình lóe lên thì đã biến mất ở xa xa.
……………………………………………………………………………………………
Tống Thanh Thư sau khi ôm Chu Cửu rời đi, cũng không biết phải mở miệng làm sao để dò hỏi về chuyện của Hoàng Dung, thì Chu Cửu lại mở miệng trước:
-Buông ta xuống.
Chu Cửu lúc này giọng nói lạnh lẽo, làm gì mà biểu hiện ra nhu tình mật ý như vừa rồi ở trước mặt quần hùng.
Tống Thanh Thư thấy tình hinh không ổn, vội giải thích:
-Chu Cửu, sự tình không phải như muội tưởng đâu..
-Hừ, ngươi cùng những nữ nhân khác phong lưu khoái hoạt, cuối cùng chỉ có ta là phải hi sinh danh tiết tới cứu ngươi, nghĩ tới chuyện này, ta đã cảm thấy ngươi thật đáng ghét.
Chu Cửu từ trước đến giờ đều không nổi giận đối với Tống Thanh Thư, dù cho ở trong Thịnh Kinh thành bị hắn chiếm lấy thân thể, Chu Cửu cũng không có oán trách hắn, nhưng hôm nay việc làm của Tống Thanh Thư thực sự là đã quá phận,
-Ta không ngại ngươi tìm nữ nhân, thế nhưng ngươi có hay không phân rõ lợi hại trong quan hệ, nữ nhân như Hoàng phu nhân mà có thể chạm vào sao?
Chu Cửu sở dĩ tức giận như vậy, ghen là một mặt, mặt khác là nàng đem hi vọng phục quốc đặt ở trên người Tống Thanh Thư, nếu như Tống Thanh Thư thật sự làm ra chuyện như vậy, nếu bị toàn bộ võ lâm gièm pha, thì hắn sẽ không còn có chỗ dung thân, còn nói gì đến chuyện tranh giành thiên hạ.
-Chu Cửu, muội thật sự đã hiểu lầm ta, ta đối với Hoàng phu nhân không có làm cái gì hết.
Tống Thanh Thư phiền muộn cực kỳ, nói đến thí tất cả đều do lão biến thái Âu Dương Phong kia, suýt chút nữa làm mình xong đời.
-Ngươi vào lúc này còn gạt ta sao, lúc ta vào trong hang động thì rõ ràng nhìn thấy. . . nhìn thấy Hoàng phu nhân mặt ửng hồng như vừa trãi qua cơn khoái hoạt, xiêm y xốc xếch, làm sao mà tin được là ngươi không hề làm qua cái gì cả với Hoàng phu nhân chứ..
Chu Cửu cắn môi, đem đầu nghiêng qua một bên nói.
-Đó chỉ là diễn trò cho Âu Dương Phong xem mà thôi...
Tống Thanh Thư liền vội đem toàn bộ sự việc đầu đuôi câu chuyện sơ lược giải thích qua.
-Ngươi nói là thật sự?
Chu Cửu bán tín bán nghi nhìn hắn.
-Muội cứ đi hỏi Hoàng phu nhân thì sẽ biết…
Tống Thanh Thư cười khổ nói,
-Chẳng lẽ muội cho rằng Hoàng phu nhân kết hợp cùng ta nói dối sao?
-Hừ, ta sẽ đi hỏi."
Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng Chu Cửu đã tin hơn nửa.
Chú ý tới Chu Cửu sắc mặt trở nên nhu hòa lại, Tống Thanh Thư vội vàng hỏi:
-À… làm sao muội lại xuất hiện được ở trong hang động vậy? Còn Hoàng phu nhân thì đi đâu rồi?"
-Ngươi đoán thử xem…
Chu Cửu đắc ý nói.
-Muội đào một địa đạo sao?
Tống Thanh Thư thử dò xét, toàn bộ hang động thông ra cửa động chỉ có một lối ra, mà hắn thì vẫn thủ thế ở nơi đó, hơn nữa bên ngoài cón quần hùng con mắt nhìn chằm chằm, Chu Cửu không thể từ bên ngoài lẻn vào mà không ai hay biết, còn lại duy nhất chỉ là một con đường đào địa đạo mà thôi.
-Thật là chán…. lập tức liền bị ngươi đoán trúng.
Chu Cửu phiền muộn cong miệng lên nói.
Thì ra Chu Cửu lúc trước thời gian đảm nhiệm làm thánh nữ Minh Giáo, tâm tư thì lại không hợp với Tứ Đại Pháp Vương của Minh Giáo, đám người Ngũ Tán Nhân nàng cũng không có hảo cảm gì, trái lại là người của Ngũ Hành Kỳ kỷ luật nghiêm minh lại khắc sâu ấn tượng với nàng, trên chiến trường thì quân Ngũ hành kỳ lại thường dùng ít thắng nhiều, chẳng những không rơi xuống thế hạ phong, mà thậm chí còn có thể đánh thắng đè lên kẻ thù đông gấp mấy lần mình ..
Chu Cửu sau khi rời khỏi Minh Giáo, chuyện thứ nhất chính là thành lập Ngũ Hành Kỳ cho riêng mình, chỉ tiếc là nhân thủ có hạn, hiệu quả không quá cao, thế nhưng một ít chuyện đơn giãn, ví như tương tự Hậu Thổ Kỳ đào lấy một địa đạo thì là vô cùng ung dung dễ dàng….
Lúc Chu Cửu biết được Tống Thanh Thư bị quần hùng bao quanh trước sơn động, nàng liền lập tức triệu tập người của mình, ở bên phụ cận đào một địa đạo, kéo dài tới trong hang động đem Hoàng Dung thay đổi đưa đi ra ngoài, sau đó Chu Cửu lại vào thay thế, rồi nàng quang minh chính đại mà đi ra ngoài cửa động.
-Chu Cửu, lần này thật sự nhờ có muội, nếu không thì sau này hậu quả là không thể tưởng nổi.
Tống Thanh Thư cũng khiếp sợ nói, rồi không nhịn được ôm Chu Cửu vào trong lòng.
-Tống lang, trải qua chuyện lần này, sau này làm chuyện gì cũng phải cẩn thận nhiều hơn.
Chu Cửu má kề sát ở lồng ngực Tống Thanh Thư, đột nhiên nhớ tới, nghi hoặc hỏi:
-Nghe Chu tỷ nói, không phải là ngươi cùng Triệu Mẫn có quan hệ rất tốt sao? Tại sao vừa rồi Triệu Mẫn lại làm như vậy?
Nghe Chu Cửu nhắc tới Triệu Mẫn, Tống Thanh Thư trong lòng tà hỏa dâng lên:
-Yêu nữ này vừa rồi làm hại ta thảm như vậy, ta phải đem mối hận này báo lại mới được..
Vừa rồi hắn không có ngăn cản Triệu Mẫn rời đi, vì khi đó là nơi thị phi không thích hợp ở lâu, hắn lo lắng nếu còn tiếp tục nói nữa thì không chắc sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nên mới nhìn theo Triệu Mẫn rời đi, bây giờ thì Tống Thanh Thư đã rảnh tay, nào có đạo lý không báo thù?
-Chu Cửu …muội đi về trước, một chút sau ta sẽ quay trở về..
Tống Thanh Thư âm thầm bất chấp, nếu không làm cho Triệu Mẫn cầu xin, thì tự mình cũng không tha thứ cho chính mình …

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.