CHƯƠNG 442: ĐÔI CHÂN DÀI MIÊN MAN. Tống Thanh Thư cũng không cùng nàng chấp nhặt, quay đầu đang muốn cùng Chu Chỉ Nhược nói chuyện, thì thấy nàng lại nhìn mình với vẻ mặt đầy phiền muộn. -Nhìn cái gì? Trên mặt ta dính bùn đất sao? Tống Thanh Thư sờ sờ mặt mình, trên đó không có gì a. -Trước đây ta không biết, giờ thì ngay cả nữ tử ngươi cũng có hứng thú… Chu Chỉ Nhược hơi lắc đầu, lại nhìn trên lôi đài.. Tống Thanh Thư nghẹn lời: -Ta có hứng thú với nàng ta sao? Không có thấy nàng ta đang có bộ dáng muốn ăn tươi nuốt sống à? Chu Chỉ Nhược hơi mỉm cười: -Đây bất quá là chi kế của ngươi lạt mềm buộc chặt, tuy rằng hôm nay nàng hận ngươi đến đến nghiến răng, nhưng ngươi vẫn thành công vén lên trong lòng người ta lòng hiếu kỳ, từ hận chuyển sang ưa thích bất quá chỉ là một lằn ranh mỏng mà thôi.. -Quên đi, ta không có để ý tới nàng… Vừa nghĩ tới nguyên tác trong đó Quách Phù đối Dương Quá sản sinh hảo cảm, dẫn đến Dương Quá nhận lấy một loạt bi kịch, Tống Thanh Thư có chút rợn cả tóc gáy, liền quay đầu lại nhìn qua lôi đài, đắc ý nói: -Thế nào, lần này là ta thắng cược rồi ah. Hiện tại trên lôi đài Tiêu Bán Hòa đã công ít thủ nhiều, hiển nhiên đã bị Hàn Băng Chân Khí của Du Thản Chi áp chế toàn diện, thất bại chỉ còn là vấn đề thời gian. - Trước khi kết thúc, toàn bộ đều có khả năng phát sinh… Chu Chỉ Nhược mím môi, có chút quật cường nói. -Tình huống như thế này thì còn có biến số gì nữa chứ... Khóe môi Tống Thanh Thư đột nhiên ngưng trệ xuống, nguyên lai Tiêu Bán Hòa thân hình đột nhiên chuyển nhanh vài phần, “ Bịch..bịch …” mấy chưởng đánh trúng trên các yếu huyệt của Du Thản Chi. Du Thản Chi hét lớn một tiếng, Hàn Băng Chân Khí toàn bộ vận lên, trên chân đạp mạnh xuống đất làm tâm điểm, chung quanh thân người đều tỏa ra một tầng sương lạnh, đáng tiếc Tiêu Bán Hòa chiêu thức chợt đã thay đổi khác trước, thân ảnh của lão trở nên phiêu hốt quỷ mị, mỗi một chiêu của Du Thản Chi đều đánh vào chỗ trống, trái lại thân người lại tránh không thoát sự công kích của đối phương, hơn mười chiêu nữa qua đi, Du Thản Chi không chịu nỗi được, liền lăn ngả xuống đất. -Thấy không, bản cô nương thắng. Chu Chỉ Nhược kích động vỗ tay, vẻ mặt hưng phấn nhìn Tống Thanh Thư. -Đã thành gia lập thất, còn tự xưng là cô nương, thật không sợ người chê cười.. Tống Thanh Thư pha trò, -Tốt lắm, muội đã thắng thì ta sẽ chung lễ vật đánh cuộc. -A? Chu Chỉ Nhược nhớ lại, nếu mình thắng, thì Tống Thanh Thư sẽ hôn môi mình. -Vậy ngươi nhanh lên một chút coi chừng người thấy.. Quét nhìn xung quanh, thấy mọi người đang chú ý lực đến trên lôi đài, không có ai nhìn xem bên này, Chu Chỉ Nhược cúi đầu, nhanh nói. -Ngoan, đem cái miệng nhỏ lại gần đây.. Tống Thanh Thư tâm tình thật tốt, nhìn đôi môi kiều diễm ướt át đỏ mọng của nàng trong lòng rục rịch, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng vuốt nhẹ lên bầu ngực no tròn. Chu Chỉ Nhược liền một đem tay hắn đẩy ra, tức giận hừ: -Chỉ cho hôn mặt, đừng có một tấc thì lại muốn tiến một thước a. Tống Thanh Thư thực sự không hiểu, ở trên giường Chu Chỉ Nhược đều cùng hắn thực hành rất nhiều tư thế liêu người, vì sao còn lại còn có thể xấu hổ như thế, bất quá nhìn Chu Chỉ Nhược cúi thấp đầu, đôi lông mi run rẩy, trên hai gò má trắng nõn như ngọc, hơi đỏ ửng.. Quách Phù không hiểu vì sao lại thường hay liếc mắt nhìn về phía Tống Thanh Thư, đúng dịp thấy Chu Chỉ Nhược một bộ hình dạng mặc cho quân hái ngồi yên ở chỗ kia, tùy ý Tống Thanh Thư đưa miệng hôn lên bên trên đôi môi của nàng. -Thật là không biết xấu hổ.. Cũng không biết là Quách Phù mắng Tống Thanh Thư hay là đang khinh bỉ Chu Chỉ Nhược. Nghe được thanh âm nữ nhi, Hoàng Dung quay đầu lại, thì cũng vừa nhìn thấy Tống Thanh Thư đang hôn lên đôi môi Chu Chỉ Nhược một màn kia, ánh nắng chiếu xuống, một phong thần tuấn lãng, một ánh mắt tinh thuần không gì sánh được, một giống như tiên tử giáng trần, vẻ mặt e thẹn ngọt ngào. -Tốt cho một đôi kim đồng ngọc nữ… Hoàng Dung có chút thất thần, Tĩnh ca ca sẽ tuyệt đối không trước mặt mọi người cùng mình làm ra cử động thân mật như vậy, nàng tuy rằng cho tới bây giờ cũng không hối hận việc mình gả cho Quách Tĩnh, nhưng thời gian những năm sau này, hai người vì quá bận rộn việc bảo vệ Tương Dương, chuyện giữa phu thê ngọt ngào đúng là có quá ít … Hoàng Dung cũng đã từng là cô nương không buồn không lo, luôn mong đợi phong hoa tuyết nguyệt ái tình, sau này lại biến thành một thiếu phụ bôn ba tứ phương, lúc nào cũng bày mưu tính kế phụ cho phu quân, thỉnh thoảng nhớ tới chuyện xưa, Hoàng Dung đúng là vẫn có nỗi buồn vô cớ ... Hoàng Dung rất nhanh xua tan trong đầu tâm tình không rõ này, trên mặt tươi cười, thướt tha đi lên lôi đài, kiểm tra thương thế Du Thản Chi, thấy hắn chẳng qua là bị điểm trúng Huyệt Đạo, liền gật đầu, lên tiếng nói: -Trận này là Tấn Dương Tiêu Đại Hiệp thắng, phía dưới cho mời Trần tổng đà chủ Thiên Địa Hội lên cùng với Tứ Nương tử Dương cô nương. Trần Cận Nam danh tiếng quá lớn, nghe được đến phiên hắn lên lôi đài, giữa sân mọi người nhộn nhịp reo hò đứng lên. Còn Dương Diệu Chân khi lên đài, y phục thon gọn bao lên vóc người thanh mảnh, ngực mông cực kỳ lồi lõm làm chói mắt người nhìn, nhất là đôi chân thon dài miên man, đã vậy còn bất ngờ có cơn gió núi thổi mạnh qua, vạt áo của nàng bị thổi thốc qua một bên, lộ ra bên dưới quần nơi cái gò mu làn vải tơ lụa bị gió ôm sát phồng cao làm cho đám nhân sĩ giang hồ ánh mắt sáng ngời, lao xao tiếng huýt gió, nuốt nước miếng bay đầy trời, còn kèm theo vài câu hạ lưu. ……………………………………………………………………………………….. -Tiểu nương tử trên lưng mang cây thương hơi nhỏ, ca ca cũng là dúng thương, so với cây kia thì cán to hơn nhiều, tiểu nương tử có hứng thú thưởng thức không vậy?..... -Nếu như được đôi chân dài này kẹp một cái, người nam nhân nào mà không dùng hết sức cưỡi cho tơi bời a…. -Cái kia mập mạp no đủ khác với dáng người thanh mảnh a… ……………………………………………………………………………………… -Phi,…nam nhân các ngươi thật là hạ lưu. Chu Chỉ Nhược nghe được mặt đỏ tới mang tai, nhịn không được gắt lên. Tống Thanh Thư vẻ mặt vô tội: - Chuyện này không có liên quan gì đến ta a, ta đâu hạ lưu giống như bọn họ vậy đâu chứ… -Hừ….ngươi so với bọn hắn… còn hạ lưu hơn… Chu Chỉ Nhược không biết nghĩ đến cái gì, nhĩ căn đỏ ửng. Trên lôi đài Dương Diệu Chân thì không có xấu hổ như Chu Chỉ Nhược khi nghe qua những lời như vậy, lông mày nàng nhướng lên, nhìn về phía đám người với các giọng nói đang ồn ào phẫn nộ quát: -Muốn cưỡi ta thì cũng có thể được, nếu có bản lĩnh hơn cây thương này. Vừa dứt lời, trên không chớp sáng ra đầy ánh Lê Hoa thương, đám người vừa mới rống lên, trên đầu đều bị Lê Hoa thương quét qua, tất cả đều phát hiện mái tóc của mình đều mất một mảng lớn, ai cũng không khỏi rùng mình. -Hảo thương pháp! Lại có thể đánh ra được như thế. Chu Chỉ Nhược đôi mắt sáng ngời, lấy nhãn lực của nàng, cũng nhìn ra được mỗi một đóa Lê Hoa đều là do đầu thương của Dương Diệu Chân xuất ra, cương khí từ đầu thương cách không đánh trúng, dù còn cách xa như vậy lại có thể có thể khống chế tinh chuẩn được như vậy, thật sự là nhìn thấy rợn cả người. Giữa sân đại đa số nhân vốn tưởng rằng Dương Diệu Chân chẳng qua là một đầu lĩnh nữ cường đạo, ngoại hiệu " "Nhất can lê hoa thương, đả biến thiên hạ vô địch thủ", bất quá là do một đám hắc đạo sơn son thiếp vàng cho nàng mà thôi, nào ngờ Dương Diệu Chân vừa ra tay biểu hiện ra thực lực võ công của mình, ngay cả cao thủ giang hồ thành danh cũng phải tự thẹn …. Tống Thanh Thư đã từng biết đến cây thương của Dương Diệu Chân lợi hại như thế nào, nên không giống như những người kia ngạc nhiên, hắn lúc này đang suy nghĩ đến một chuyện khác, vừa rồi Tiêu Bán Hòa biểu lộ ra công phu cũng không phải là cái gì Hỗn Nguyên Công, thân pháp võ công của lão xuất ra, hắn nhìn thấy lại có loại cảm giác đã từng quen biết gặp qua ở nơi nào đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]