Chương trước
Chương sau
-Thời cơ chưa tới, nói ra chỉ là tăng thêm phiền não mà thôi.
Tống Thanh Thư lắc đầu, trong giọng nói rõ ràng có ý cự tuyệt.
Đoàn Duyên Khánh sắc mặt âm tình bất định, do dự một lúc rồi nói:
-Được rồi.. Đoàn mỗ đợi đến lúc thời cơ chín mùi thì sẽ hỏi lại công tử.
Cũng khó trách lão phiền muộn, hoành hành giang hồ mấy chục năm, đường đường đứng đầu Tứ Đại Ác Nhân, nhưng đối với tên nam tử này, lại không thể làm gì, ai bảo lão đánh không lại đối phương ..
Thấy Đoàn Duyên Khánh vô công mà về, Diệp Nhị Nương biết mình có hỏi cũng không ra cái gì, bất quá vì thiên tính mẫu tử hãy làm nàng cũng muốn thử một lần:
-Tống công tử, không biết lần trước ngươi nhắc đến hài nhi số khổ của ta...
Tống Thanh Thư cười nhạt:
-Tại hạ chỉ có thể nói cho biết hắn hôm nay sinh hoạt rất khá, đã vậy còn học được một thân võ công thượng thừa.
Hư Trúc kia nếu được Thiếu Lâm Tự phái tới tham gia tuyển cử Kim Xà Vương, hiển nhiên phái Thiếu Lâm Tự đối võ công của hắn rất có lòng tin..
Diệp Nhị Nương vui mừng hớn hở, tuy rằng không có thể biết được nhi tử hạ lạc nơi nào, nhưng biết được nhi tử bình yên vô sự, thì cũng đủ hài lòng, thấy Đoàn Duyên Khánh đám người rời xa, Diệp Nhị Nương vội vã bước nhanh đuổi theo.
-Đa tạ công tử đại ân!
Nhìn theo Diệp Nhị Nương thiên ân vạn tạ rời đi, ngồi ở một bên Chu Chỉ Nhược lông mi run lên:
- Ngay cả loại nữ nhân như thế ngươi cũng đều không buông tha sao?
Tống Thanh Thư đang uống trà, suýt chút nữa bị sặc chết, cả giận nói:
-Ta là loại người như vậy sao?
Chu Chỉ Nhược bĩu môi:
-Ta thấy đúng như vậy đấy.
Nghĩ đến tật xấu của mình, Tống Thanh Thư lúng túng cười gượng:
-Chẳng qua là ta thương cảm một mẫu thân mất đi hài nhi của mình mà thôi.
Trong thế giới này Diệp Nhị Nương tuy rằng mỗi ngày bắt trộm một đứa bé, nhưng chỉ đùa bỡn qua một ngày rồi trả lại, cho nên Tống Thanh Thư cũng không muốn làm khó xử nàng.
-Tống tiểu tử ngươi phu thê cầm sắt cùng tấu, lão phu nhìn thấy mà ước ao.
Một lão già chậm rãi đi tới, lúc mới nói rõ ràng là cách mười mấy trượng có hơn, một chữ cuối cùng vừa nói xong thì đã đứng vững tại trước mặt Tống Thanh Thư, thân hình cao lớn, mũi cao mắt sâu, râu ria màu nâu nhạt, không phải là Âu Dương Phong thì còn là ai? Hôm nay Âu Dương Phong thần trí đã thanh minh, một đầu tóc loạn ngày trước giờ đã thật chỉnh tề, nhìn qua lại có một phen uy thế.
“ Hừ…mình và Chu Chỉ Nhược nói chuyện như mèo với chuột vậy mà nói là cầm sắt cùng tấu..”
Tống Thanh Thư oán thầm, trên mặt lại tươi cười:
-Âu Dương tiên sinh tựa hồ tu vi lại thêm phần tinh tiến a.
Âu Dương Phong vẻ mặt cổ quái:
-Luận tốc độ tiến bộ võ công ai so được với tiểu tử ngươi a, nghe nói ngươi lần này muốn tham gia trận đấu tuyển chọn Kim Xà Vương?
Tống Thanh Thư nói:
-Trong lúc rãnh rỗi, chỉ là hứng thú một chút mà thôi.
Âu Dương Phong hiểu ý cười:
-Nghe nói lần này đại hội Kim Xà, những người hiểu chuyện đều đang đặt đánh cược lớn, nếu ngươi tham gia, lão phu sẽ đặt cược ở trên người của người.
Tống Thanh Thư cười khổ nói:
-Lần tham gia đại hội này, nghe nói nghĩa tử Dương Quá của tiền bối cũng có tham gia mà…
Nghe hắn nhắc tới Dương Quá, Âu Dương Phong trong mắt một tia hàn mang hiện lên, rất nhanh che giấu qua:
-Tiểu tử kia không biết từ nơi nào học được một thân võ công khác kì lạ, có thêm vài phần uy lực, chẳng qua thời gian ngắn thiếu, còn thiếu hỏa hầu, dĩ nhiên không phải là đối thủ của ngươi.
Âu Dương Phong trong mắt hàn quang không có giấu diếm được ánh mắt của Tống Thanh Thư, hắn nghĩ liền đem tâm tư của Âu Dương Phong suy đoán, ngày trước Âu Dương Khắc chính là chết ở trong tay Dương Khang, trong khi Dương Quá tướng mạo lại giống Dương Khang như một, ngày trước Âu Dương Phong tâm trí mơ hồ không rõ nên nhận Dương Quá làm ngĩa tử, bây giờ tỉnh táo, lại nhìn thấy mặt của Dương Quá, khó tránh khỏi như nghẹn ở cổ họng.
Nhưng nghe khẩu khí của lão, thì có lẽ đã sớm gặp lại Dương Quá, sợ rằng lần này Dương Quá tham gia tuyển cử Kim Xà Vương, phía sau phải có bóng dáng của Kim Quốc trợ giúp, chỉ là không biết lấy theo tính tình cuồng ngạo của Dương Quá, vì sao lại vì Kim Quốc ra sức?
-Tiểu tử… lúc khác chúng ta sẽ ôn chuyện, vì chỗ này lão phu còn có một đoạn ân oán muốn tính.
Âu Dương Phong cười lạnh, xoay người hướng tới Hoàng Dung đến gần.
-Hoàng nha đầu, ngươi làm hại lão phu thật là khổ a!
Nhìn thấy Hoàng Dung, Âu Dương Phong cắn răng nghiến lợi nói.
Hoàng Dung hôm nay tuy rằng là đã có phu quân, nhưng Âu Dương Phong vẫn gọi nàng là nha đầu, không hề hài hòa chỗ nào hết, cũng trách không được Âu Dương Phong kỵ hận như vậy, lão đường đường là một trong giang hồ Ngũ Tuyệt, lại bị Hoàng Dung làm cho người không giống người, quỷ không giống quỷ trong vài chục năm.
Thấy Âu Dương Phong đến gần, Hoàng Dung sắc mặt không ngừng chuyển biến, những năm gần đây Đả Cẩu Bổng Pháp của nàng tuy rằng thuần thục không gì sánh được, nhưng để chống lại loại cao thủ như Âu Dương Phong này, vẫn còn là khá xa không kịp, hôm nay Tĩnh ca ca lại không có bên người...
Bất quá Hoàng Dung ánh mắt nhìn qua những đại diện cho Thiếu Lâm, Võ Đang Trùng Dương cung đang lục tục ngồi xuống từng người, trong lòng tính toán biết bọn họ chắc chắn sẽ không ngồi nhìn xem khi Âu Dương Phong hành hung ra tay với mình.
-Thì ra là Âu Dương thế bá, nhiều năm không gặp, thế bá phong thái càng hơn năm xưa, sao lại cho là vãn bối làm hại đây…
Hoàng Dung cười tủm tỉm đứng lên, tay nắm chắc thanh Đả Cẩu Bổng.
-Hừ!
Âu Dương Phong gió khó mà bị nàng tùy tiện nói mấy câu mà làm cho điên, lão nhìn thoáng qua cách đó không xa đám người Thiếu Lâm, Võ Đang, Trùng Dương cung …Âu Dương Phong trong lòng cũng đánh giá thực lực..
Trùng Dương Cung mấy tên lỗ mũi trâu kia thì không đáng kể, nhưng phái Võ Đương có hai người một bộ phong cách thế gia, nghe nói Trương Tam Phong lão đạo sĩ kia võ công sâu không lường được, dù chưa biết như thế nào, nhưng lão dạy bản lĩnh đồ đệ so với đàm đồ đệ của Vương Trùng Dương thì khá hơn nhiều.
Còn có Thiếu Lâm Tự một đại hòa thượng dẫn đầu kia, trong mắt tinh quang nội liễm sáng rực, cả người đều thoát ra nộ mục kim cương, cũng không phải là dạng vừa, sợ rằng bây giờ nếu có ra tay cũng khó mà gây thương tổn được Hoàng Dung.
-Ngày trước được người ban thưởng, lão phu ngày khác tự nhiên hậu báo.
Âu Dương Phong cũng là hạng người rất có quyết đoán, sau khi cân nhắc qua đi, lưu lại một câu nói rồi đi đến bên cạnh Tống Thanh Thư.
-Tiền bối khi nào thì biến thành cái loại này chỉ biết dọa người như vậy?
Tống Thanh Thư trêu chọc nói.
Âu Dương Phong hừ lạnh một tiếng:
-Nếu không phải là lại có đám người Tiêu Phong đang đi tới, lão phu lại há sẽ như vậy…
Tống Thanh Thư sửng sốt, quay đầu lại quả nhiên thấy Tiêu Phong đang dẫn theo thập bát kỵ mình như sương khói hướng phía Hoàng Dung đi đến, Tống Thanh Thư liền hiểu ra, Tiêu Phong hôm nay tuy rằng thân là Nam Viện Đại Vương Liêu Quốc, nhưng hắn xuất xứ từ Cái Bang, làm người lại cực kỳ hiệp nghĩa, đương nhiên sẽ không ngồi xem Hoàng Dung gặp chuyện không may.
-Tiểu tử, ước định ở trên Thần Long Đảo có còn có tính không vậy?
Âu Dương Phong đột nhiên mở miệng hỏi.
Tống Thanh Thư mỉm cười:
-Đương nhiên vẫn còn tính..
Âu Dương Phong liền vui vẻ:
-Ngươi xem Hoàng Dung kia dung mạo như thế nào?
Tống Thanh Thư lúng túng cười, liếc qua nhìn hai nàng đang bên cạnh mình, Chu Chỉ Nhược thì đang cùng mấy người dại diện danh môn chính phái hàn huyên, Tăng Nhu thì đang cùng người phái Vương Ốc thương lượng cái gì đó, không rảnh nhìn bên này, nên hắn vội thấp giọng nói:
-Quốc sắc thiên hương, là hạng thiếu phụ cực phẩm …
Âu Dương Phong cười hắc hắc:
-Lão phu biết khẩu vị của người mà, nếu không như vậy đi…lão phu và ngươi cùng lúc xuất thủ, ngươi giúp ta ngăn cản Tiêu Phong, ta đi bắt giữ Hoàng Dung, đem nàng quăng trên giường để ngươi ân ái.…được không ?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.