Chương trước
Chương sau
Thấy Chu Chỉ Nhược trách cứ mình, Triệu Mẫn cũng nổi giận:
-Chuyện liên quan gì đến ta?
Chu Chỉ Nhược đem chân khí đưa vào trong cơ thể Tống Thanh Thư chữa thương, thì cảm thấy như muối bỏ biển, càng tức giận:
-Nếu không phải là ngươi tự cho là mình thông minh nói huyên thuyên, Minh Tôn làm gì chú ý tới ngươi? Tống Thanh Thư cũng sẽ không vì cứu ngươi mà bị thương nặng như vậy..
Triệu Mẫn nghẹn lời, nhịn không được nói:
-Ta... ta chỉ là muốn hỗ trợ mà thôi….
-Ngươi nếu như muốn hỗ trợ hắn, thì nên đứng cách xa bọn họ một chút!
Chu Chỉ Nhược mày liễu dựng thẳng.
-Này…này.. các người kiếp trước có phải là oan gia? Đến thế này mà còn ở nơi này ầm ĩ.
Tống Thanh Thư ho khan hai tiếng, đành nói.
-Hừ! Hừ..
Hai nàng không hẹn mà cùng đem mặt nghiêng qua một bên.
-Nếu Trương Vô Kỵ ở trên trời có linh thiêng, thấy hai nữ nhân đã từng yêu thích mình giờ đang lo lắng cho một nam nhân khác, không biết hắn sẽ có thấy như thế nào?
Minh Tôn điều tức vận công hoàn tất, đã khôi phục lại tinh thần, nhìn thấy hai nàng vén trường bào qua một bên, ngồi xổm bên cạnh Tống Thanh Thư, lão liếc mắt nhìn thấy từ chính giữa hai chân của các nàng, hai cái gò mu bị ép lại nhô cao lên bên trong lớp quần tơ lụa, nhịn không được nuốt nước miếng châm chọc nói.
-Phi…
Triệu Mẫn gắt lên,
-Không biết lão ăn cái gì, miệng luôn thối như thế…
Minh Tôn cười nói:
-Miệng của ta thối hay không thối, đợi lát nữa cho ngươi nếm thử thì sẽ biết…
-Ngươi…
Triệu Mẫn mặt lúc đỏ lúc trắng, bộ ngực nàng phập phòng kịch liệt, nàng xuất thân cao quý, dưới trướng vô số cao thủ, chưa từng bị nam nhân dùng ánh mắt hạ lưu nhìn chằm chằm vào giữa hai châm mình lại còn nói đùa giỡn như vậy .
Chu Chỉ Nhược liền đứng lên, nắm lấy trường tiên thật chặt, nói nhàn nhạt với Triệu Mẫn:
-Ngươi mang Tống Thanh Thư đi đi, ta giúp các ngươi ngăn cản lại lão một hồi.
Triệu Mẫn ngẩn ra:
-Vậy ngươi chẳng phải là….?
Chu Chỉ Nhược lạnh lùng nói:
- Đừng nói nhảm nữa, ta kéo dài với lão không được bao lâu đâu.
Triệu Mẫn cắn răng, đem Tống Thanh Thư đỡ ở đầu vai mình đứng dậy, đang muốn mang hắn rời đi, vậy mà Tống Thanh Thư lại nhẹ nhàng đẩy nàng ra:
-Chính quận chúa hãy đi thôi…
Nghe được lời của hắn, Chu Chỉ Nhược kinh dị:
-Ngươi vì sao không đi?
Tống Thanh Thư ôn hòa cười:
- Làm gì mà có đạo lý để nữ nhân của mình liều sống liều chết, còn mình thì bỏ trốn mất dạng chứ?
Chu Chỉ Nhược trái tim run lên, bất quá trên mặt nàng vẫn là không có biểu tình gì:
-Ngươi có biết nếu như có thể thoát khỏi, ngày sau còn có thể thay ta báo thù.
-Ta biết,
Tống Thanh Thư gật đầu,
-Bất quá việc tham sống sợ chết... ta làm không được. Cùng lắm thì lưu lại cùng với muội đối kháng, có gì thì đồng mệnh uyên ương, lẽ nào muội không chào đón sao?
Chu Chỉ Nhược thân hình khẽ run, thật sâu hít một hơi:
-Tốt!
Triệu Mẫn nhìn Tống Thanh Thư, lại nhìn Chu Chỉ Nhược, thấy trên mặt hai người rất là kiên định, nhịn không được dậm chân:
-Được rồi, việc này là do ta gây nên, nếu các ngươi cũng không đi, bản quận chúa cũng phụng bồi tới cùng.
Minh Tôn một bên vỗ tay vừa nói:
-Đúng là một tràng cảnh cảm động chí cực, bất quá quận chúa Mông Cổ không thấy người ta hai phu phụ quyết định đồng sinh cộng tử, còn ngươi là một ngoại nhân lại đứng xen vào, không cảm thấy xấu hổ sao?"
Triệu Mẫn sắc mặt đỏ lên, liền giải thích:
-Dù sao ta biết Vô Kỵ ca ca đã bị lão hại chết, chuyện báo thù bây giờ thì vô vọng, còn chi bằng sớm một chút đi xuống hoàng tuyền tìm gặp Vô Kỵ ca ca, hi vọng hắn chưa có uống Mạnh Bà thang.
Minh Tôn không quản cười nói:
-Thân là quận chúa Mông Cổ, ngươi thờ phụng là Trường Sinh Thiên, làm sao có thể mở miệng nói đến chính quỷ thần của Hán nhân, quả nhiên là yêu nữ phản đạo. Bất quá nếu ngươi muốn chết, cũng không dễ dàng như vậy, bổn tọa đã nói đem ngươi luyện chế thành nữ nô, ngày đêm đè ra mà thảo phạt rong ruỗi…
Triệu Mẫn trên mặt kiều diễm huyết sắc mờ nhạt, lặng lẽ nói với Chu Chỉ Nhược:
-Này, trước giờ ngươi có phải là một mực hận không giết được ta phải không? i Lát nữa nếu thấy tình thế không ổn, ngươi cứ giết ta trước đi.
Chu Chỉ Nhược nhịn không được nhìn Triệu Mẫn ngạc nhiên nói:
-Đợi lát nữa ta chưa chắc có đủ công phu để tới giết ngươi... vậy tại sao ngươi không tự sát bây giờ đi?
Triệu Mẫn lúng túng nói:
-Ta vẫn còn muốn sống thêm một hồi nữa, với lại Trường Sinh Thiên của chúng ta không cho phép con dân của mình tự sát.
-Nếu quả thật Trường Sinh Thiên của ngươi linh ứng, sao không gọi Trường Sinh Thiên đến đối phó với lão yêu quái này?
Chu Chỉ Nhược bĩu môi.
-Ách...
Triệu Mẫn nghẹn lời.
-Các ngươi không cần uổng phí tâm cơ, bổn tọa chưa cho phép, ai cũng không được chết đâu.
Thấy hai nàng cãi nhau, Minh Tôn hừ một tiếng rồi nói.
-Thật không?
Chu Chỉ Nhược sắc mặt phát lạnh, liền giơ lên cây trường tiên hướng đến cổ Triệu Mẫn quấn tới, lấy uy lực của Bạch Mãng Tiên Pháp, cái cổ nhỏ của Triệu Mẫn bị quấn lên thì trong nháy mắt sẽ hít thở không thông mà chết.
Minh Tôn nhướng mày, thanh Thánh Hỏa Lệnh cấp tốc hướng trên người Chu Chỉ Nhược bay đến, Chu Chỉ Nhược rút về trường tiên quất tới mặt trên thanh Thánh Hỏa Lệnh, trên không trung thanh Thánh Hỏa Lệnh tựa như có ánh mắt, tránh ra theo một độ cong cực kỳ quỷ dị.
Chu Chỉ Nhược còn không có phục hồi tinh thần, thì cảm giác trên người mấy đại huyệt đã tê rần, thì ra lại có thêm vài thanh Thánh Hỏa Lệnh lặng lẽ phóng qua đường vòng bên người nàng, chế trụ trên huyệt đạo của nàng.
Triệu Mẫn khi phản ứng kịp, hoảng sợ sờ sờ cái cổ mình, căm giận nhìn Chu Chỉ Nhược:
-Ngươi thật sự muốn giết ta a?
-Không phải là ngươi bảo ta giết ngươi sao?
Chu Chỉ Nhược thản nhiên nói.
-Ta nói là đợi lát nữa nữa mới giết mà?
Triệu Mẫn đáp
-Đợi lát nữa ta sợ không có cơ hội.
Chu Chỉ Nhược yếu ớt thở dài.
-Ngươi làm gì mà vô dụng như vậy a, tốt xấu gì cũng là chưởng môn nhất phái, thế nào mới nhất chiêu liền bị người ta chế trụ! Trong đại hội Đồ sư uy phong lắm mà?
Thấy Chu Chỉ Nhược trong chớp mắt liền bị chế trụ, Triệu Mẫn một bộ hình dạng vô cùng tiếc nuối.
-Nếu ngươi có bản lĩnh, sao không tự mình giết lão đi?
Chu Chỉ Nhược một câu nói đều làm cho Triệu Mẫn ngậm miệng.
Một trận cười vang phách lối vọng tới, Minh Tôn một bên hướng đến ba người tới gần, vừa nói với Chu Chỉ Nhược:
-Chu chưởng môn, tên tiểu tử này nói lưu lại với ngươi cùng chết, chắc là ngươi vô cùng cảm động a? Ngươi phải biết không phải hắn một lòng một dạ với ngươi đâu, mà là hắn rõ ràng ngăn cản không được ta, hắn không đi nổi nữa, cho nên giả vờ hào khí ở lại mà thôi.
Tống Thanh Thư mỉm cười, cũng không biện giải, ngược lại còn Chu Chỉ Nhược cười lạnh:
-Tâm tư xấu xa của lão thì xem bất luận kẻ nào cũng đều là tiểu nhân hèn hạ.
Triệu Mẫn nghiêng đầu, đối Chu Chỉ Nhược thản nhiên cười:
-Chúng ta rất ít khi có được một cái nhìn cùng giống nhau như câu nói vừa rồi..
Minh Tôn sắc mặt âm trầm, cũng không phản ứng hai nàng, nhìn Tống Thanh Thư nói:
-Họ Tống kia, ta có thể cho một người trong ba các ngươi ly khai, ngươi nói ta nên buông tha ai đây?"
-Lão tốt bụng như vậy sao?
Tống Thanh Thư sửng sốt, nhưng rất nhanh hiểu được đố dụng tâm hiểm ác của đối phương,
-Vậy thì lão để cho Triệu Mẫn đi thôi.
Minh Tôn cười ha ha đứng lên:
-Chu chưởng môn có thấy không, nam nhân của ngươi tình nguyện cứu một nữ nhân khác, không muốn cứu lấy thê tử của mình, ngươi có thất vọng về hắn không a?
Thấy Chu Chỉ Nhược trầm mặc, Minh Tôn tiếp tục nói:
-Trước khi ta đã cảm thấy tựa như Triệu Mẫn cùng hắn có gian tình, hiện tại xem ra quả thật là thế.
Tống Thanh Thư cũng không nóng nảy, mỉm cười ung dung hỏi:
-A, ta và quận chúa có gian tình à? Xin lắng tai nghe…
Minh Tôn lạnh lùng nói:
-Ngươi và quận chúa kia không có gì, làm sao vì cứu nàng mà buông tha lợi thế có thể gây trọng thương cho ta, khiến cho tình cảnh xoảy trở ngược lại; nàng như đối với ngươi không có gì, lại không mang theo các cao thủ của Nhữ Dương Vương phủ, mà chỉ cùng đi với ngươi qua đây? Vừa rồi như thế nào lại bỏ qua cơ hội đào thoát, cam tâm lưu lại để chết cùng ngươi?"
-Ha ha…nghe lão nói như vậy tựa hồ cũng đúng thật vậy,
Tống Thanh Thư gật đầu, quay đầu nhìn Triệu Mẫn, cười nói:
-Không nghĩ tới quận chúa lại có thể đối với tại hạ thắm thiết như vậy, nếu may mắn tránh được kiếp nạn này, vậy hãy quên Trương Vô Kỵ đi, cùng đi theo tại hạ có được không?"
-Phì…
Triệu Mẫn sắc mặt đỏ lên,
-Lão yêu quái đó điên rồi, ngươi cũng điên giống lão sao? Nếu không nể tình ngươi bị trọng thương trong người, bản quận chúa sẽ xé nát vụn miệng của ngươi.
Chu Chỉ Nhược nghe được, trừng liếc mắt Triệu Mẫn:
-Ngươi làm sao lúc nào cũng muốn tranh đoạt với ta vậy?
Triệu Mẫn cong miệng nói,
-Bản Quận Chúa thích đoạt đồ của người khác đấy, thì sao nào?
-Không biết xấu hổ.
Chu Chỉ Nhược không có tức giận, lại nở nụ cười, hôm nay hai người đang gặp nguy hiểm, trước khi lâm chung đấu đấu võ mồm cũng có một phong vị khác thường.
Triệu Mẫn đắc ý, sau đó ở bên cạnh Tống Thanh Thư:
-Này, họ Tống…ngươi muốn để cho ta đi khỏi nơi đây, không biết là đối với bản quận chúa có ý tứ gì?
Chu Chỉ Nhược thoáng cái liền dựng lên lỗ tai, hiển nhiên cũng rất để ý đến Tống Thanh Thư trả lời.
Tống Thanh Thư mỉm cười:
-Tại hạ và Chỉ Nhược cùng chết, còn có thể làm một đôi đồng mệnh uyên ương, dưới hoàng tuyền cũng không tịch mịch; nếu như cùng quận chúa chết cùng một chỗ, khi đến hoàng tuyền nhìn thấy quận chúa và Trương Vô Kỵ chân tay chạm nhau, chẳng phải là vô cùng phiền muộn?
Nghe được đồng mệnh uyên ương bốn chữ, Chu Chỉ Nhược trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng suy nghĩ: Mình và hắn đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, giờ chết cùng một chỗ cũng không tệ lắm.
Triệu Mẫn để ý câu nói của hắn, nghe qua tựa hồ hơi lộ ra ghen tuông, chẳng biết tại sao, trong lòng Triệu Mẫn lại có một chút vui vẻ không rõ.
Nhìn thấy hai nàng thản nhiên mỉm cười, Minh Tôn trong lòng tức giận dâng lên:
-Nghĩ chết cùng một chỗ, nào có dễ dàng như vậy?
Ánh mắt của lão lại trên dưới nhìn thân thể của hai nàng lộ ra một tia khác thường, Triệu Mẫn có bộ ngực sung mãn căng tràn với cái mông săn chắc thật là tiên diễm quyến rũ của một cô nương chưa có khai phá, Chu Chỉ Nhược bộ ngực nhô cao vững chắc tuy rằng hơi nhỏ hơn Triệu Mẫn, nhưng cái mông thì nẩy nở to lớn của người thiếu phụ thành thục thanh lệ vô song, Minh Tôn cười nói:
-Tống Thanh Thư, ngươi yên tâm chết đi, thê tử của ngươi ta sẽ chăm sóc thật tốt…
Triệu Mẫn cả giận nói:
-Lão dầu gì cũng là nhất đại tông sư, tôn chỉ của Minh Giáo giáo cũng là hướng tới quang minh, trừng ác dương thiện, tại sao lại vô sỉ như vậy?
Minh Tôn không màng tới:
-Bổn Tọa với chuyện thiện ác thì các ngươi thuộc loại phàm phu tục tử há có thể hiểu được. Ăn miếng trả miếng, đây là điều thiện nên làm trên đời này, quân Mông Cổ các ngươi tây chinh giết người đánh cướp, dâm nhục nữ nhân, bổn tọa cho ngươi cũng nếm thử khuất nhục như vậy, thế thì làm sai chỗ nào?"
-Vậy còn Chu Chỉ Nhược đây? Nàng ta không có thương tổn đến đồ tử đồ tôn của ngươi?
Triệu Mẫn nhịn không được hỏi.
-Hừ…tạo thành đại nghiệp thì không câu nệ tiểu tiết, huống chi có thể hầu hạ phục vụ bổn tọa, là nữ nhân có vinh hạnh lớn nhất trên đời này.
Minh Tôn ngạo nghễ nói.
-Cái phong phạm vô sỉ này, đúng là ta không có bằng được..
Tống Thanh Thư cười khổ lắc đầu, âm thầm ngưng tụ chân khí đến đầu ngón tay, trải qua trong khoảng thời gian này điều tức, hắn thấy Minh Tôn đang đắc ý vênh váo, trong lúc xuất kỳ bất ý, thì mới có thể xuất chiêu cùng lão đồng quy vu tận.
Chính là phải tính toán thế nào để không làm cho đối phương hoài nghi, đem lão dẫn dụ qua đây, thì bỗng nhiên cách đó không xa lại truyền tới một giọng nói nữ nhân trong trẻo thanh thúy:
-Phì phì… con người của tên này thật đúng là vô lại..

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.