Tống Thanh Thư tiếp tục nói: -Mộ Dung công tử tuy rằng được cho văn võ toàn tài, nhưng hào kiệt anh hùng thiên hạ xuất hiện tầng tầng lớp lớp, nói thật với bản lãnh của hắn còn chưa được xếp hạng vào đâu, nếu muốn phục hưng Yến quốc, chỉ có thể nói là chí lớn nhưng tài mọn… Vương Ngữ Yên há miệng, vô thức muốn phản bác, nhưng tỉ mỉ suy nghĩ, thấy Tống Thanh Thư nói không phải là không có lý, hy vọng phục quốc thành công của biểu ca thật sự là cực kỳ bé nhỏ... -Cho dù là chỉ là bởi vì chuyện như vậy, Vương cô nương đi theo Mộ Dung công tử cũng không có gì, phu thê gian khổ gây dựng sự nghiệp, càng tăng thêm cảm tình. Nhưng chẳng qua là tại hạ thấy Mộ Dung công tử vì sự nghiệp phục quốc đã nhập vào trong ma chướng, ở trong lòng hắn, bất cứ thừ gì so ra đều không trọng yếu bằng việc phục quốc, ngày sau nếu là có người đưa ra điều kiện giúp hắn phục quốc, nhưng đòi đánh đổi lấy Vương cô nương, cô nương có nghĩ đến Mộ Dung công tử có dứt tình vứt bỏ cô nương hay không? Tống Thanh Thư ý vị thâm trường nhìn nàng. Nghe được "phu thê" hai chữ, Vương Ngữ Yên trong lòng dâng lên một tia ngọt ngào, vẻ mặt ngượng ngùng, bất quá nghe những lời phía sau, nàng trở nên biến sắc, bởi vì lý giải đối với Mộ Dung Phục, rất dễ dàng đoán đúng được cái kết cục đáng sợ kia. -Sẽ không…sẽ không… biểu ca sẽ không đối với ta như vậy đâu. Vương Ngữ Yên ngây ngốc lắc đầu. - Nếu như Vương cô nương thật có lòng tin như vậy, thì đối với lời mới vừa nói của tại hạ chỉ xem như là chuyện cười, đừng có bận tâm để trong lòng.. Tống Thanh Thư nhẹ khẽ thở dài. Tống Thanh Thư tiếp tục nói: -Còn Đoàn Dự kia, đối với cô nương có mối tình thắm thiết, đối với cô nương khẳng định so với Mộ Dung Phục thì tốt hơn nhiều. Huống chi hắn là thế tử Đại Lý, hiện nay Bảo Định Đế Đại Lý dưới gối không con, hoàng vị sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay của Đoàn Dự, đến lúc đó nếu cô nương đã xác định vững chắc với hắn thì có thể trở thành hoàng hậu, so với chuyện làm hoàng hậu nước Đại Yến của Mộ Dung Phục hư vô phiêu miễu, thật sự là cũng còn hơn nhiều lắm, huống chi cứ cho là Mộ Dung Phục phục quốc thành công, hoàng hậu cũng chưa chắc là dành cho Vương cô nương. -Vậy là ý của công tử để cho ta chọn Đoàn công tử sao? Vương Ngữ Yên đột nhiên ngẩng đầu hỏi. -Nếu là vào lúc thái bình thịnh thế, Đoàn Dự đó là ngươi có kết cục tốt nhất, Tống Thanh Thư lắc đầu một cái, lời nói thay đổi, -Chỉ bất quá hôm nay liệt quốc phân tranh, biên thùy Đại Lý chỉ là tiểu quốc, ngày sau ắt sẽ bị nước khác tiêu diệt, Vương cô nương đọc nhiều sách kiến thức uyên bác, trước có Hoa Nhị phu nhân, tiểu Chu hậu làm gương soi, sau còn có chuyện Tĩnh Khang sỉ nhục các hoàng phi công chúa, nói vậy rõ ràng đến lúc đó thì cô nương cũng biết được hạ tràng của mình sẽ ra làm sao… Vương Ngữ Yên cả kinh, nhịn không được thay Đoàn Dự lo lắng: -Hoàng thất Đại Lý nhất tâm hướng Phật, từ trước đến nay không giành thế cũng không tranh, hơn nữa xung quanh có Tống Quốc, Thổ Phồn giao hảo, cũng làm sao có họa diệt quốc ah. Tống Thanh Thư đáp: -Vương cô nương cũng biết qua nhiều năm nay Mông Cổ đánh thành Tương Dương chẳng được, bọn họ đã bắt đầu tính cách đi đường vòng qua Đại Lý, từ phía sau lưng công kích Tống Quốc chưa? Vương Ngữ Yên nghe nói qua quân binh Mông Cổ tàn bạo, mặt trắng nhợt, trong lúc bất chợt thì nhớ tới điều gì, liền nghi ngờ Tống Thanh Thư: -Um…theo lời ngươi nói, cuối cùng hai người đó ai cũng không thể chọn được, không phải là muốn ta chọn công tử sao? Tống Thanh Thư cười nhạt: -Mỹ nhân tình trọng, trên người tại hạ đã lưng đeo nhiều cảm tình của các nữ nhân, đã còn không giúp được họ, đâu còn dám đánh chủ ý đến Vương cô nương. Vương Ngữ Yên rốt cục yên lòng, nhưng lại dâng lên một tia không cam lòng, nàng tuy rằng đối với sắc đẹp của mình không có để ý gì, thời gian sau này, Đoàn Dự lúc nào mở miệng cũng gọi cô nương là thần tiên tỷ tỷ, nàng ngượng ngùng nhưng vẫn có chút đắc ý, nhưng lúc này thấy Tống Thanh Thư không chút nào đem nàng để ở trong lòng, nên nghĩ thầm: “ Ta lẽ nào đối với ngươi một điểm hấp dẫn cũng không có sao? ..” Đương nhiên cái ý niệm này cũng chỉ là thoáng mà qua, Vương Ngữ Yên rất nhanh bình tĩnh trở lại. -Thời gian không còn sớm, ta phải đi trước, Vương cô nương, sau này còn gặp lại. Tống Thanh Thư đứng lên chắp tay cáo biệt, thân hình rất nhanh lướt ra ngoài ngoài tường. Vương Ngữ Yên hé miệng cười, hướng về phía bóng lưng của hắn vẫy tay: -Sau này còn gặp lại, ta …ta….sẽ xem ngươi là lam nhan tri kỷ. Nàng thanh âm tuy nhẹ, nhưng Tống Thanh rất nhạy tinh, nghe được tiếng xưng hô này, thân hình không khỏi một cái lảo đảo, thiếu chút nữa đập đầu trúng tường té ngã. "Không nghĩ tới Vương Ngữ Yên nhìn văn tĩnh, tư dưới hình dạng đại gia khuê tú, lại cũng cất giấu một nỗi niềm sầu muộn trong tâm?" Tống Thanh Thư ly khai khỏi khu vực Kim Long, cũng tự lẩm bẩm. ………………………………………………………………………………………….. Bỗng nhiên từ xa xa truyền đến một tiếng đàn du dương, Tống Thanh Thư không khỏi ngẩn người ra: “ Hơn nửa đêm nơi hoang giao dã ngoại, lại còn có một nữ nhân đánh đàn? Không biết là chuyện liêu trai hay là nữ quỷ a? ..” Nếu ai hỏi hắn vì sao không cho là người đánh đàn chính là một nam nhân, Tống Thanh Thư liền cho là nói nhảm, không có nam nhân nào lại đánh ra tiếng đàn ai oán réo rắt thảm thiết như thế . Tống Thanh Thư tài cao mật lớn, ỷ vào bản thân võ công cao cường, lặng lẽ dò theo tiếng đàn đi tới. Giữa rừng có một cô nương dung sắc tuyệt lệ nhẹ nhàng điểm lên cây cầm huyền, tiếng đàn chính là từ những ngón tay ngọc của nàng hạ vọng lại, lúc thấy rõ dung mạo của nàng, Tống Thanh Thư không tự chủ được bước nhanh tới. Bóng người lóe lên, hai người quen thuộc ngăn cản ở trước mặt của hắn, Tống Thanh Thư mỉm cười: -Quận chúa chỉ mang theo có hai người đi ra ngoài, không sợ gặp phải nguy hiểm gì sao? Cô nương mỉm cười: -Huyền Minh Nhị Lão võ công tuy rằng không so bằng được công tử, nhưng dùng để ứng phó bọn đạo tặc thông thường thì thừa sức, về phần công tử, chúng ta tốt xấu cũng đã từng cộng hoạn nạn trôi qua, thì cũng coi như bằng hữu, há làm gì có đạo lý thừa dịp hại ta? -Thì ra quận chúa đối đãi bằng hữu bằng cách như thế này.. Nhìn trước mắt Huyền Minh Nhị Lão ngưng thần đề phòng ngăn trở lối đi, Tống Thanh Thư khẽ cười nói. Triệu Mẫn hai tay phủ lên cây cầm huyền, nói với Huyền Minh Nhị Lão: -Lộc tiên sinh, Hạc tiên sinh, đi về trước đi, ta có mấy lời muốn cùng Tống công tử nói. Huyền Minh Nhị Lão nhất thời vội la lên: -Thế nhưng còn sự an toàn của quận chúa? Triệu Mẫn mỉm cười: -Có Tống công tử bảo hộ bản quận chúa ở đây, các ngươi còn lo lắng cái gì chứ? “ Người mà chúng ta lo lắng chính là hắn a! “ Huyền Minh Nhị Lão oán thầm, nhịn không được liếc nhau, bắt đầu dùng ánh mắt trò chuyện: "Sư đệ, nói bọn họ không gian tình, ngươi tin không?" "Mặc kệ có tin hay không, đệ dù sao cũng phải tin." "Hừ, trước đó nha đầu kia thích cái tên Trương Vô Kỵ chết đi sống lại, không ngờ nhanh như vậy liền di tình biệt luyến, thật là con người vô tình, không có tình nghĩa a." "Hừ… thiên trường địa cửu, quản đến bọn họ nhiều như vậy để làm chi, sư huynh, chúng ta trở lại đi uống rượu." "Tốt lắm." …………………………………………………………………………………… Nhìn Huyền Minh Nhị Lão dần dần tiêu thất ở phía xa, Tống Thanh Thư cười nói: -Hai thủ hạ của quận chúa thật có ý tứ, vừa rồi không ngừng nháy mắt ra hiệu trao đổi lẫn nhau…. -Hai lão hỗn đản này, không cần suy nghĩ cũng biết là đang mắng ta. Tức giận Triệu Mẫn hai má hiện lên một tầng đỏ ửng mê người. Là người nhạy bén nàng làm sao đoán không được tâm tư của Huyền Minh Nhị Lão, bất quá bọn họ không nói ra, nên Triệu Mẫn cũng không tiện phát tác mà thôi. Tống Thanh Thư từng bước một hướng nàng đến gần đi qua: -Mới vừa rồi tại hạ còn đang suy đoán, giữa đêm hôm khuya khoắt tại nơi này đánh đàn, có phải là yêu tinh nữ quỷ đây, chính đang do dự không muốn tới, thì bất ngờ lại là quận chúa. Nghe hắn ám phúng mình là nữ quỷ yêu tinh, Triệu Mẫn sắc mặt trầm xuống: -Nếu sợ là yêu tinh nữ quỷ, ngươi vì sao lại tới?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]