Chương trước
Chương sau
Nhưng Tiêu Phong không hổ là chiến thần, sự chiến đấu của hắn rất nhiều linh hoạt khi phản kích, làm cho Tống Thanh Thư cực kỳ nguy hiểm.
Vừa đối chưởng qua đi, Tống Thanh Thư tách ra cách khoảng với Tiêu Phong, giơ tay lên chặn lại nói:
-Tiêu đại vương, chúng ta cứ đánh tiếp như thế này, sợ rằng hơn nghàn hiệp cũng không phân ra thắng bại, chi bằng ngừng tay lại được không?
Tiêu Phong cao giọng cười:
-Tiêu mỗ cũng có ý đó, các hạ võ công cao cường, quả thật Tiêu mỗ bình sinh lần đầu tiên mới thấy.
- Võ công của Tiêu đại vương làm tại hạ cũng rất bội phục.
Tống Thanh Thư trong lòng suy nghĩ, lôi đài luận võ, nếu kéo dài thì Tiêu Phong hẳn không phải là đối thủ mình, nhưng giao đấu sinh tử, ai chết vào tay ai cũng không biết chừng.
Tiêu Phong đột nhiên chần chờ một chút:
- Tiêu mỗ có câu này không biết có nên hỏi hay không?
-Có gì Tiêu đại vương cứ hỏi .
Tống Thanh Thư trả lời.
-Hàng Long Thập Bát Chưởng từ trước đến nay là công phu bất truyền bên ngoài của Cái Bang, các hạ chẳng lẽ là người của Cái Bang?
Tiêu Phong hỏi.
Tống Thanh Thư biết là Tiêu Phong nể mặt mũi của hắn, không có hỏi thẳng là có phải học lén võ công Cái Bang ah,
-Tại hạ không phải là người trong Cái bang, học được Hàng Long Thập Bát Chưởng cũng chỉ là một cơ duyên xảo hợp.
Tiêu Phong rõ ràng đối phương tu luyện Hàng Long Thập Bát Chưởng không thua gì mình, nếu quả thật là học trộm, nhiều lắm học được hình thức chiêu thức bên ngoài, còn phương pháp vận lực tuyệt đối sẽ không học được, cho nên hắn tin rằng võ công của đối phương đây là học được một cách quang minh chính đại.
Hai người thổi phồng lẫn nhau, Âu Dương Phong có chút không kềm chế được, tiến lên bước một bước, nóng lòng nhìn Bách Tổn Đạo Nhân:
-Trận thứ tư tới là do lão phu lãnh giáo.
Bách Tổn Đạo Nhân điềm nhiên nói:
-Đã từng nghe sau khi Trung Thần Thông Vương Trùng Dương đi về cõi tiên, Võ lâm Ngũ Tuyệt thì các hạ là đệ nhất, bần đạo cũng muốn lãnh giáo Cáp Mô Công Tây Độc như thế nào.
Mắt thấy giữa hai người chuẩn bị đại chiến căng thẳng, Triệu Mẫn lại lên tiếng ngăn cản:
-Trận kế tiếp không cần so tài, chúng ta đi.
Nếu Tống Thanh Thư đã thắng hai trận, cho dù kế tiếp phe mình toàn thắng, cũng bất quá là hòa mà thôi. Huống chi trận thứ năm Lộc Trượng Khách có hơn phân nửa không phải là đối thủ Cừu Thiên Nhận, hà tất tự làm mất mặt.
-Quận chúa…..!
Bách Tổn Đạo Nhân kêu lên.
-Ý ta đã quyết, không cần nhiều lời.
Triệu Mẫn đã đứng lên, lúc gần đi gần phía Tống Thanh Thư giễu cợt:
-Tống công tử, ngươi đổi họ Tây Môn từ khi nào vậy? Bất quá chỉ có bên cạnh chưa bao giờ thiếu mỹ sắc là không thay đổi, bản quận chúa thay cho Chu chưởng môn đổ mồ hôi lạnh vì lo a.
Việc đã đến nước này, Tống Thanh Thư thấy đã không cần thiết giấu giếm nữa, liền tháo mặt nạ xuống, cười tủm tỉm nhìn Triệu Mẫn:
-Quận chúa cũng ghen sao?
Triệu Mẫn sắc mặt đỏ lên, gắt một cái:
-Phi, miệng chó không bao giờ nhả ra ngà voi.
Tiêu Phong mặt lộ vẻ kinh dị:
-Nguyên lai là Tống công tử đệ nhất cao thủ Mãn Thanh, Tiêu mỗ tại Liêu Quốc cũng nghe được uy danh các hạ, lâu nay ngưỡng mộ đã lâu. Bất quá Tiêu mỗ có một chuyện không rõ, Tống huynh rõ ràng là có nghĩa cử ám sát Khang Hi như vậy, thế vì sao lại muốn cứu người của Kim Quốc có quan hệ mật thiết với Mãn Thanh?
Tống Thanh Thư cười khổ nói:
-Tiêu đại vương xin lượng thứ, vừa rồi không phải là cố tình giấu diếm thân phận. Về phần vì sao tương trợ Kim Quốc, việc này nói ra rất dài dòng, thứ cho Tống mỗ tạm thời không thể giải thích với Tiêu đại vương.
Tiêu Phong nhướng mày, cười ha ha:
-Các hạ nếu là có tâm gạt ta, thì sẽ có nhiều lý do để nói ra. Nếu nói như vậy, chắc quả thật có nổi khổ, Tiêu mỗ cũng bất tiện ở lâu tại nơi đây, xin cáo từ, ngày sau gặp lại chúng ta nhất định phải cùng nhau uống một trận.
-Tốt, Tiêu đại vương sau này còn gặp lại.
Tống Thanh Thư chắp tay thi lễ nói.
Nhìn Mông Cổ cùng đoàn người Khiết Đan rời khỏi, Âu Dương Phong đi tới bên cạnh Tống Thanh Thư, vỗ vai của hắn:
-Cách không bao lâu, tiểu tử ngươi võ công lại tăng mạnh a.
-Ai..
Tống Thanh Thư vẻ mặt sầu khổ,
-Cái vỗ vai này này tại sao tiền bối lại phải dùng tới kình lực Cáp Mô Công.
-Dù sao cũng võ công của ngươi cao như vậy, chút lực này cũng không đả thương được ngươi.
Âu Dương Phong cười ha ha, đột nhiên xoay đầu lại nhìn Tiểu Long Nữ vẫy tay:
-Nhi tức phụ ( con dâu ),mau tới đây để ta xem một chút.
Tiểu Long Nữ nghe qua ngẩn người ra, rất nhanh đỏ bừng từ cổ tràn lên mặt, cả giận nói:
- Phong lão đầu, ai là nhi tức phụ của lão.
Âu Dương Phong lơ đễnh cười cười:
-Dương Quá gọi ta là nghĩa phụ, ngươi thử xem vậy ngươi có phải là nhi tức phụ của ta hay không?"
Tiểu Long Nữ xấu hổ dâng lên:
-Lão thật là nghĩa phụ của Dương Qúa?
Nàng nghe được có người nhắc đến Dương Quá, thì cảm thấy trong lòng ngọt ngào.
-Lão phu gạt ngươi sao?
Âu Dương Phong cả giận nói.
Tiểu Long Nữ khẽ khom người:
-Ra mắt nghĩa phụ.
Nàng đã xem mình làm thê tử của Dương Quá, không có rườm rà cố kỵ như các tiểu thư khuê các vậy.
Âu Dương Phong cũng ngạc nhiên, ha ha cười nói:
-Tốt, tính cách này ta ưa thích.
Lúc này Hoàn Nhan Lượng tham lam nhìn bờ eo dịu dàng của Tiểu Long Nữ, đột nhiên lên tiếng:
-Âu Dương tiên sinh, Dương Quá có phải là con của Khang huynh?
Phụ thân Hoàn Nhan Lượng là huynh đệ với Hoàn Nhan Tông Kiền và Hoàn Nhan Hồng Liệt, hắn cùng với Hoàn Nhan Khang là đường huynh đệ, lại nói tiếp Dương Quá còn phải gọi hắn là thúc thúc.
Âu Dương Phong sắc mặt phát lạnh, lão từ lâu lảng tránh về vấn đề này, Âu Dương Khắc chính là chết vào tay của Dương Khang, lúc lão thần trí mơ hồ điên loạn, không nhớ rõ truyện về trước, vô tình nhận Dương Quá thành nhi tử của mình, trút xuống toàn bộ tình thương của một phụ thân.
Nhưng đến khi khi Âu Dương Phong thanh tỉnh lại, nghĩ đến hình dạng Dương Quá, cùng Dương Khang ngày trước cũng tương tự giống nhau, trong lòng dâng lên một cây gai nhọn, nhưng nhiều năm trôi qua cảm tình đối Dương Quá cũng khó mà thay đổi được , nên Âu Dương Phong có ý quên đi vấn đề này.
-Không sai, bất quá Dương Khang cũng không phải là nhi tử của Triệu Vương, ngươi cũng không gọi hắn là vương huynh.
Âu Dương Phong sắc mặt khó coi nói..
Thấy mục đích đã đạt thành, Hoàn Nhan Lượng thoả mãn cười, không tiếp tục bức bách, quay đầu nhìn về phía Tống Thanh Thư:
-Trước đây ở Kim Quốc nghe qua công tử huy hoàng chiến tích, tiểu vương còn tưởng rằng lời đồn người trong giang hồ nói ngoa, hôm nay tận mắt nhìn thấy, công tử đúng là giống như thần nhân vậy.
Theo lý thuyết Kim Quốc cùng Thanh Quốc có cùng nguồn gốc, có quan hệ mật thiết minh hữu, khi gặp được Tống Thanh Thư là người ám sát Khang Hi, hẳn là phải tận lực bắt giữ hắn giao cho Khang Hi mới phải, nào ngờ Hoàn Nhan Lượng làm như chuyện này không là gì cả, vẫn cùng hắn chuyện trò vui vẻ.
Tống Thanh Thư tuy rằng cũng không sợ Hoàn Nhan Lượng trở mặt, nhưng song phương không oán không cừu, lúc này đối phương khuôn mặt tươi cười đón chào, bản thân mình cũng phải đáp lễ.
-Tiểu vương gia quá khen.
Tống Thanh Thư quay trở lại bên cạnh Hồ phu nhân, thản nhiên trả lời,
-Nơi đây mọi chuyện đã xong, chúng ta cũng phải rời đi, sau này sẽ còn gặp lại.
Nói xong cũng không đợi Hoàn Nhan Lượng phản ứng, liền nắm bàn tay Hồ phu xoay người rời đi, thật ra thì hắn dã nghĩ cách, vì đại nghiệp ngày sau, còn muốn nhân cơ hội này cùng Hoàn Nhan Lượng kết giao, nhưng khi hắn phát hiện đối phương len lén dùng ánh tràn ngập thèm khát nhìn lên trên người của Hồ phu nhân cùng với Tiểu Long Nữ, liền sinh lòng chán ghét, nên không muốn cùng Hoàn Nhan Lượng giao tiếp nữa.
- Sư muội dự định lưu lại nơi này hay là đi cùng với chúng ta?
Đi ngang qua bên người Tiểu Long Nữ, Tống Thanh Thư đột nhiên dừng lại hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.