Một nhóm nữ đệ tử nối đuôi nhau vào, rút ra trường kiếm bao vây Tứ Đại Ác Nhân, một dáng người thướt tha thanh lệ từ từ đi vào. Đoàn Duyên Khánh thấy nhóm nữ nhân này thân mang trang phục phái Nga Mi cau mày nói: - Phu nhân có phải là Chu chưởng môn phái Nga Mi? - Chính là bản tọa, chào Đoàn tiên sinh. Chu Chỉ Nhược âm thanh lành lạnh, không buồn không vui, khiến người nghe không rõ tâm tình của nàng. - A… đến nhiều như vậy nữ nhân, Vân mỗ thật có chút không chịu nổi a. Quan sát nhóm Chu Chỉ Nhược, Vân Trung Hạc càn rở cười nói. Chu Chỉ Nhược sa sầm mặt lại, Diệp nhị nương liền nhắc nhở: - Lão tứ cẩn thận! Nhưng vẫn là chậm, thân hình Chu Chỉ Nhược như quỷ mị, lập tức liền đến trước mặt Vân Trung Hạc, đưa tay năm ngón tay trắng như ngọc quỷ dị óng ánh lên, đó chính là Cửu Âm Bạch Cốt Trảo nổi tiếng trên chốn giang hồ. Vân Trung Hạc hoảng hốt vận lên khinh công hướng về một bên trốn đi, tuy yết hầu chỗ yếu hại tránh được, nhưng bả vai vẫn bị Chu Chỉ Nhược bắt được, liền da tróc thịt bong, máu tuôn chảy ra. Chu Chỉ Nhược muốn phế bỏ cánh tay của hắn, nhưng lúc này Đoàn Duyên Khánh đã phản ứng, giơ lên thiết trượng từ xa xa lót đâm đến sau lưng nàng. Một cước đá trúng Vân Trung Hạc, dựa vào lực phản chấn, cái eo nhỏ nhắn vẫy một cái, dời đi ba thước, Đoàn Duyên Khánh biến sắc, vì cứu Vân Trung Hạc nên lão sử dụng kế sách vây Nguỵ cứu Triệu, xuất chiêu đâm hết toàn lực, nhưng Chu Chỉ Nhược rất nhanh chuyển qua một bên, dẫn đến thiết trượng đâm trực diện vào người Vân Trung Hạc. Vân Trung Hạc mới thoát được Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của Chu Chỉ Nhược như trở về từ cõi chết, chưa kịp thở phào, thì thấy thiết trượng lão đại đâm tới trước ngực sợ thất thần, trong chớp mắt Đoàn Duyên Khánh đem thiết trượng lách qua mấy tấc, lập tức xuyên đến sàn nhà bên cạnh trên, đốm lửa văng tung toé, thì Chu Chỉ Nhược đã nhân cơ hội công tới, lần này công thủ tình thế lập chuyển, Đoàn Duyên Khánh vốn đang hành động bất tiện, đành đem trọng tâm đặt cây thiết trượng đang cắm ở sàn nhà, một tay đưa thiết trượng còn lại lên đỡ. Diệp nhị nương cùng Nam Hải Ngạc Thần thấy lão đại tình thế hung hiểm, liền vung binh khí vọt tới, Chu Chỉ Nhược tiện tay rút ra Trường Tiên, xoạt một tiếng đánh đến trước mặt hai người, Nam Hải Ngạc Thần dùng Kim Hoàng Tiễn Đao chống đỡ, cảm thấy hổ khẩu tê dại, cả người bị phản chấn trượt dài trên đất, song đao của Diệp nhị nương bị đánh bay một thanh, cũng bị ép lùi về sau mấy bước, tình huống so với Nam Hải Ngạc Thần còn đỡ hơn một chút. Hai người rất nhanh liền bị đệ tử phái Nga Mi vây lại, rơi vào hỗn chiến, nên cũng vô lực ra tay giúp đỡ cho lão đại. Đoàn Duyên Khánh dù sao cũng có cơ hội thở lấy hơi, đem cây thiết trượng thu hồi lại, nhưng roi dài của Chu Chỉ Nhược không ngừng vút tới, theo thế công liền quấn quanh cây thiết trượng. Chỉ cảm thấy một luồng quái lực truyền đến, Đoàn Duyên Khánh cả người lóe lên, không còn cách nào duy trì cân bằng, chật vật ngã trên đất, vừa muốn nhỏm dậy, liền bị Chu Chỉ Nhược nắm lấy yết hầu, biết uy lực Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, Đoàn Duyên Khánh thầm hô "Mạng ta xong rồi!" Bất ngờ cách đó không xa truyền đến tiếng nói Vân Trung Hạc: - Dừng tay! Chu Chỉ Nhược khống chế Đoàn Duyên Khánh, chỉ cần kình lực trong tay phát ra, thì có thể chấm dứt tuyệt đại hung nhân này, nghe được Vân Trung Hạc kêu lên, nàng cũng không vội vã, nhàn nhạt quay đầu đi nhìn hắn có lời gì nói. Cùng ánh mắt nàng vừa tiếp xúc, Vân Trung Hạc đáy lòng phát lạnh, đem cây Lạn Ngân Hạc Trảo kê ở trên cổ Tống Thanh Thư, nói: - Nếu phu nhân dám làm tổn thương đến lão đại của chúng ta, ta sẽ giết tên họ Tống tiểu bạch kiểm này. - Hừ….Ngươi muốn giết cứ giết, liên quan gì đến ta? Chu Chỉ Nhược ngạc nhiên nói. Vân Trung Hạc bị thái độ của nàng làm cho ngẩn người ra, rất nhanh phản ứng lại, thẹn quá thành giận nói: - Chu chưởng môn không khỏi quá xem thường chúng ta, trên giang hồ người nào không biết Tống Thanh Thư là phu quân của Chu chưởng môn? - Thật thế không? Chu Chỉ Nhược nhìn chằm chằm Hồ phu nhân đang nằm trong lòng Tống Thanh Thư, ánh mắt phát lạnh, - Ngươi không thấy trong lồng ngực của hắn còn ôm nữ nhân khác sao? Loại người thay lòng đổi dạ như thế thì làm sao có khả năng là phu quân của ta? Tống Thanh Thư cười gượng nói: - Một thời gian không gặp, võ công của muội tinh tiến không ít a. Hồ phu nhân khuôn mặt đỏ bừng, bị oan uổng vô cùng lúng túng, hai người rõ ràng không có gì, nhưng hiện tại trước mắt bị chính cung cho là tiểu tam nắm lấy như thế, nàng hận lúc không thể độn thổ chui vào xuống đất. Vân Trung Hạc cũng ngạc nhiên, theo bản năng phản bác: - Nam nhân tam thê tứ thiếp, không phải là chuyện rất bình thường sao?" Tống Thanh Thư mỉm cười: - Vân Trung Hạc, lâu lắm cuối cùng cũng xem như nói được một câu tiếng người. - Câm miệng! Chu Chỉ Nhược và Vân Trung Hạc cùng lúc la lên. Vân Trung Hạc cười nói:
poke taitro
- Xem ra thì Chu chưởng môn vẫn còn quan tâm đến tôn phu đây mà, đã là như vậy, chúng ta làm giao dịch đi, ta thả phu quân của người, ngươi thả lão đại của chúng ta, từ đây mỗi người đi một ngả, chuyện hôm nay xem như là bỏ qua? - Tống Thanh Thư người này bản tọa vẫn đang muốn giết, chỉ tiếc võ công của hắn quá cao, mỗi lần sắp thành lại bại, lần này hiếm khi hắn bị lật thuyền trong mương, ngươi muốn giết hắn, thì cứ giết. Có điều ngươi làm cho bản tọa không thể tự tay đâm chết kẻ thù, kế tiếp thì bản tọa sẽ làm ngươi muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không thể. Ngoài cửa gió mạnh chợt thổi vào, y phục mềm mại của Chu Chỉ Nhược khinh động bị thổi làm cho làn vải ép sát vào thân người của nàng, hai bầu vú sung mãn cùng với gò mu phồng to hiện lên rỏ ràng trước làn gió nham nhở, nhưng lúc này toàn bộ đám người trong phòng, sinh tử tất cả đều bị nàng nắm giữ ở trong tay, ai cũng thấy đáy lòng phát lạnh, dĩ nhiên không có người nào dám nhìn thẳng vào dáng người mảnh mai ma mị của nàng. Vân Trung Hạc sắc mặt lập tức trầm xuống, giờ thì thả cũng không xong, không thả cũng không xong, vẻ mặt đưa đám nhìn Tống Thanh Thư: - Này lão huynh, thê tử của lão huynh luôn dữ tợn như thế à…? Tống Thanh Thư khẽ cười, cũng không nói chuyện, Hồ phu nhân liền mở miệng nói: - Chu phu nhân, đây chính là hiểu lầm, thúc thúc... Tống Thanh Thư dù như thế nào đi nữa thì cũng là phu quân của phu nhân, đã là phu thê thì có cái gì mà không giải được nỗi tức hận trong lòng, để phu quân hận đến mức cứ muốn giết hắn? - Chu chưởng môn, trong đó chắc là có hiểu lầm gì đó? Mẫn Nhu đối với Tống Thanh Thư ấn tượng rất tốt, nàng cảm thấy hắn ôn hòa như mây, thực sự không nghĩ ra Chu Chỉ Nhược tại sao lại tuyệt tình như vậy. - Đúng vậy a di… Tống thúc thúc là người tốt. Một bên Miêu Nhược Lan cũng nũng nịu yếu ớt nói g. Chu Chỉ Nhược sắc mặt âm tình bất định: - Không nghĩ tới ngươi mị lực rất lớn, những nữ nhân tại đây đều ra mặt thay ngươi nói chuyện. Chu Chỉ Nhược nhìn Tống Thanh Thư cười gằn. Tống Thanh Thư cười đáp lại đến: - Ta vốn là một nam nhân được nữ nhân yêu thích, tiếc là chỉ có mình muội là không cảm nhận được mị lực của ta. Nghe được hắn nói vô liêm sỉ như vậy, Mẫn Nhu mặt lập tức liền ửng đỏ, Hồ phu nhân cũng mắng thầm, Miêu Nhược Lan cười khanh khách nói: - Thúc thúc thật không biết xấu hổ." - Vân Trung Hạc, chỉ cần ngươi giết nữ nhân trong lòng của Tống Thanh Thư, bản tọa có thể cân nhắc tha cho các ngươi một con đường sống. Chu Chỉ Nhược trầm ngâm chốc lát, đột nhiên mở miệng nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]