- Có phải là tẩu tẩu ăn giấm chua?
Tống Thanh Thư cười cổ quái nói.
- Giấm chua cái gì chứ?
Hồ phu nhân bị hắn xen ngang vào, trong lúc này đã quên tiếp tục trách cứ hắn.
- Tẩu tẩu cho rằng hai nữ nhân kia cùng đệ có quan hệ gì đó phải không?
Tống Thanh Thư cười đến càng vui vẻ hơn.
Hồ phu nhân đỏ mặt, giận dỗi nói:
- Các nàng cùng đệ có quan hệ, ta cao hứng còn không kịp, chứ giấm chua cái gì?
- Tẩu tẩu cả nghĩ quá rồi, đệ cùng với các nàng ấy thanh bạch, không phải giống như là tẩu tẩu nghĩ đâu.
Tống Thanh Thư kêu oan,
- Lại nói, tẩu tẩu cần gì phải quá khiêm nhường, luận về hình dáng, luận về khí chất, tẩu tẩu so vơi các nàng đó có chênh lệch gì đâu.
- Này….chuyện này không phải là trọng điểm để chúng ta nói…
Hồ phu nhân cuống lên,
- Ta nói không muốn luyện…
Tống Thanh Thư ngắt lời nàng, nói tiếp:
- Tẩu tẩu…. đệ hiểu ý của tẩu tẩu. Có điều tình là một điều huyền diệu nhất, chỉ cần chúng ta cứ để cho tình tự phát triển, không tự vượt quá lễ, thì cần gì phải cưỡng cầu?
Hồ phu nhân nghẹn lời, hừ một tiếng:
- Đúng rồi…. đúng rồi, giảng đạo lý thì ta có thể giảng với thúc thúc, có điều ta vẫn hi vọng thúc thúc có thể rõ ràng một điều, chuyện của thúc thúc và ta là không thể.…
- Tại sao?
Tống Thanh Thư trầm giọng hỏi.
- Không thể chính là không thể, đừng có hỏi tại sao.
Hồ phu nhân khuôn mặt nghiêng qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-thau-huong-cai-bien/605177/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.