Nhìn Tống Thanh Thư đang áp một nam tử đi về phía bên này, nam tử tuy rằng đầu tóc rối bời ngổn ngang, khóe miệng có vết máu, Triệu Mẫn cau lại: “ Đây chính là Nam Mộ Dung lừng danh trên chốn giang hồ sao? “ - Tống Thanh Thư, đây là ý gì? Lão phu nói ngươi mang đầu Mộ Dung Phục cầm về, chứ không phải là người sống. Thấy rõ giữa trường tình cảnh, Bình Nhất Chỉ hừ một tiếng, bàn tay nắm chặt, Triệu Mẫn liền cảm thấy bả vai đau nhức, nhịn đau không được kêu thành tiếng. Tống Thanh Thư trầm giọng nói: - Nếu như tại hạ giết Mộ Dung Phục, nhỡ Bình đại phu không có theo ước định chữa khỏi bằng hữu của tại hạ, vậy chẳng phải là tại hạ thiệt thòi lớn sao? Còn bây giờ Mộ Dung Phục đang bị thương nặng, còn bị phong bế lại đại huyệt toàn thân, muốn giết hắn bất cứ lúc nào cũng có thể giết được. - Có lão phu xuất thủ cứ, bằng hữu của ngươi đương nhiên sẽ trị khỏi, ta không lừa ngươi, bây giờ hãy thả Thánh Cô ra, thuận tiện lấy đầu Mộ Dung Phục chứ? Bình Nhất Chỉ đem Triệu Mẫn đẩy lên trước người, để cho Tống Thanh Thư nhìn thấy rõ ràng. - Nhìn như vậy thì làm sao biết rõ... Tống Thanh Thư cố ý giọng nói thấp nhỏ, Bình Nhất Chỉ phải lắng nghe mới rõ, đột nhiên hắn quát to một tiếng, - Thả ra … Tống Thanh Thư dùng chiêu Thanh Long Hấp Thủy song chưởng hướng về phía Triệu Mẫn hút về phía mình, Bình Nhất Chỉ chỉ cảm thấy trên người Triệu Mẫn một nguồn sức mạnh kéo giật đi, lão cũng không cầm giữ nổi, trơ mắt nhìn Triệu Mẫn bị hắn hút về phía mình, giật mình dùng chiêu Đại Bằng Triển Sí, vọt theo sát phía sau Triệu Mẫn chụp lại. Tống Thanh Thư một tay đem Triệu Mẫn ôm vào trong ngực, tay phải dùng một chưởng cách không đánh tới, Bình Nhất Chỉ trên không trung chỉ cảm thấy một luồng chưởng lực dày nặng kéo tới, vội giơ song chưởng thủ ở trước mặt, “ ầm “một tiếng, thân hình h lùi về sau so với lúc tới càng nhanh hơn, sau khi rơi xuống đất bước lùi lại mấy bước chân mới đứng vững. - Tống công tử thân là đệ nhất cao thủ Mãn Thanh, quả nhiên danh bất hư truyền. Bình Nhất Chỉ ho khan vài tiếng, mặt trầm tư. - Bình đại phu nói lời ấy sai rồi, tại hạ từ lâu đã cùng triều đình Mãn Thanh cắt đứt, làm gì mà còn cái danh xưng đệ nhất cao thủ Mãn Thanh. Tống Thanh Thư cũng tương tự giật mình, chưa từng nghe nói qua võ công của Bình Nhất Chỉ có cỡ nào ghê gớm, chính mình một chưởng phương tuy rằng chưa dùng đến mười phần công lực, nhưng nếu cao thủ bình thường cũng phải miệng phun máu tươi, hoặc khí huyết sôi trào, hoàn toàn không có cách nào mở miệng nói chuyện được, nhưng Bình Nhất Chỉ thì bình thản như không liên quan gì cả. - Tống công tử, lão phu đã chữa trị cho bằng hữu của ngươi, mong rằng thủ tín làm theo lời hứa. Bình Nhất Chỉ sắc mặt bình thường nói. Tống Thanh Thư khẽ mỉm cười, chỉ là nắm bắt mạch đập của Triệu Mẫn cẩn thận dò xét, rốt cục thở phào, mạch tượng Triệu Mẫn tuy rằng còn yếu, nhưng đã vững vàng hơn trước chứ không suy kiệt..ý. - Thả Thánh Cô ra cũng được, nhưng Bình đại phu có thể trước nói cho tại hạ biết bên trong cùng với Mộ Dung công tử có gì thù hận, mà phải đưa hắn vào chỗ chết không vậy? Tống Thanh Thư đối với y thuật Bình Nhất Chỉ vô cùng khâm phục, nên ngữ khí cũng ôn hòa lại. - Ta chán ghét hắn dung mạo so với lão phu phong lưu tuấn tú hơn, có được chưa? Bình Nhất Chỉ biết tình thế đã khác, nếu là trước đây sẽ không cùng với hắn phí lời, bây giờ Triệu Mẫn đã bị hắn đoạt trở lại, đôi mắt chuyển động, quấy nhiễu nói. Tống Thanh Thư thấy buồn cười: - Chuyện này... là lý do như vậy à.. Thấy hắn không có ý định động thủ giết người, Bình Nhất Chỉ sắc mặt phát lạnh, cũng không phí lời với hắn, lập tức lộ ra kế hoạch: - Họ Tống kia, ngươi cũng không nên đắc ý đến quá sớm, ngươi cho rằng đem nha đầu kia đoạt lại là xong sao? - Bình đại phu nói vậy là có ý gì? Tống Thanh Thư cả kinh, lúc này mới nhận ra Triệu Mẫn từ nãy giờ vẫn không mở miệng nói, vậy là bị điểm á huyệt, vội giải ra huyệt đạo của nàng. “ Ưm” một tiếng, Triệu Mẫn hồi phục được tự do, nói: - Ta đã trúng Tam Thi Não Thần Đan của lão.. Lời vừa nói ra, Hồ phu nhân cùng Mộ Dung Phục không có phản ứng gì, nhưng Tống Thanh Thư cùng Nhậm Doanh Doanh thì biết được độc tính Tam Thi Não Thần Đan nên liền kinh hô kêu lên thành tiếng, giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo giáo mặt cũng như màu đất, hiển nhiên đối với độc dược kia sợ tới cực điểm. - Thuốc giải, lấy ra! Tống Thanh Thư đưa tay mở ra hướng về trước mặt Bình Nhất Chỉ, lạnh giọng nói. Bình Nhất Chỉ xoa xoa trên cằm chòm râu, cười hắc hắc nói. - Công tử hà tất giả vờ không biết, chỉ cần ngươi giết Mộ Dung Phục, thuốc giải ta tự hai tay dâng. - Muốn giết thì tự lão chính mình giết. Tống Thanh Thư bàn tay ở sau lưng Mộ Dung Phục vỗ nhẹ một cái, dùng nhu lực đẩy hắn đến trước người Bình Nhất Chỉ. Bình Nhất Chỉ tức giận, nếu chính lão muốn giết Mộ Dung Phục thì đơn giản rồi, sở dĩ muốn mượn tay Tống Thanh Thư giết hắn, chủ yếu là muốn đẩy Tống Thanh Thư vào thế phải đón lấy mưa to gió lớn với sự trả thù của Mộ Dung thế gia, nhất là lão kia, các loại dấu hiệu đã cho thấy, lão ta vẫn còn sống trên nhân thế. Võ công của lão kia, dĩ nhiên là tuyệt đỉnh trong chốn giang hồ hiện nay, Bình Nhất Chỉ tự biết mình không phải là đối thủ, đành sử dụng kế mượn đao giết người, để Tống Thanh Thư đi đối phó với lão kia, dựa vào võ công của Tống Thanh Thư trong thời gian qua biểu hiện, nói không chắc còn có thể giúp mình diệt trừ mối đại họa trong lòng.. Đang định đem một chưởng đẩy Mộ Dung Phục trở lại, Bình Nhất Chỉ ngơ ngác phát hiện Mộ Dung Phục đã cỡi ra dây thừng trói, một chưởng hướng về trên người mình bao phủ.. Bình Nhất Chỉ vội vàng tiếp chiêu, giao thủ liên tiếp mười mấy chiêu lúc này có thể thoát thân lùi về sau, cảm thấy khí huyết sôi trào, căm tức nhìn Tống Thanh Thư: - Ngươi gạt ta! Tống Thanh Thư còn chưa kịp trả lời, Mộ Dung Phục đã ôm quyền hỏi: - Tại hạ từng kính nể Bình đại phu có tên tuổi trong "Thiên hạ tứ Đại thần y", không biết Cô Tô Mộ Dung gia đã từng có đắc tội gì với Bình đại phu, trong khi tại hạ và Bình đại phu kẻ bắc, người nam cách xa nhau vạn dặm chưa từng gặp mặt, vì sao lại muốn lấy tính mạng tại hạ? Chỉ thấy Bình Nhất Chỉ “ hừ “ một tiếng, giọng căm hận nói: - Cô Tô Mộ Dung không có đắc tội với ta, nhưng ngươi là kẻ đại đại đắc tội với ta. Mộ Dung Phục sững sờ, đăm chiêu một lúc, thực sự không nghĩ ra mình và lão này có gì ân oán. Đây là đương nhiên, vì hắn không biết thân phận chân chính của Bình Nhất Chỉ, nên không hiểu vì sao, thật ra nguyên nhân là vì hắn tu luyện Đấu Chuyển Tinh Di của Mộ Dung thế gia, đó chính là nguồn gốc mà Bình Nhất Chỉ muốn giết hắn. - Cẩn thận… Thấy Mộ Dung Phục phân tâm, Bình Nhất Chỉ chuẩn bỉ công tới, Tống Thanh Thư liền nhắc nhở. Đây là ân oán giữa hai người bọn họ, Tống Thanh Thư cũng bất tiện nhúng tay vào, huống chi lấy danh tiếng trên giang hồ của Mộ Dung Phục, nếu mình giúp hắn e rằng mặt mũi hắn lại càng khó coi, vì thế nhân cơ hội này quan sát võ công của Bình Nhất Chỉ, xem có thể nhìn ra sư thừa môn phái của lão hay không, để dựa vào đó mà suy đoán ra thân phận của lão. Mộ Dung thế gia lấy bác thông bách gia tinh thông các loại võ học làm chủ, trong lúc phất tay đã thể hiện ra võ công của mười mấy môn phái, giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo thấy đến hoa mắt thần trì, ai cũng đều khâm phục. Nào ngờ Bình Nhất Chỉ cũng không hề yếu thế, triển khai ra đủ loại võ công phức tạp, chỉ có hơn chứ không kém. Hai người ngươi tới ta đi, một dùng công phu Vi Đà Xử, một đánh ra Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao, kẻ dùng Ưng Trảo Thủ, người đáp trả Thông Bối Quyền... "Hai người này võ công làm sao tương tự như thế?." Một bên Triệu Mẫn trong lòng nghi hoặc. Tống Thanh Thư trong lòng hơi động, có điều lại không nghĩ tới. - Hừ, vì sao ngươi không dùng Đấu Chuyển Tinh Di? Bình Nhất Chỉ một bên công kích, một bên cười lạnh hỏi. - Đối phó với loại người như lão, tại hạ cần gì phải dùng đến thần công Mộ Dung thế gia. Mộ Dung Phục hừ một tiếng, hoàn thủ cũng không chút lưu tình. Bình Nhất Chỉ cười nói: - Nếu như lão phu dự đoán không sai, Đấu Chuyển Tinh Di chỉ luyện đến cảnh giới mượn lực đả lực, cho nên mới không dám sử dụng ra, sợ bị người ngoài nhìn thấy biết rỏ làm mất đi lời đồn đại huyền bí bấy lâu nay. Mộ Dung Phục thấy lão nói ra b tâm tư của mình, vừa giận vừa sợ: - Lão đến cùng là người phương nào, vì sao đối với Mộ Dung gia sự tình lại hiểu rõ ràng như thế. Thì ra tên tuổi Cô Tô Mộ Dung uy chấn võ lâm với công phu “ gậy ông đập lưng ông “, một truyền mười, mười truyền trăm, đấu Chuyển Tinh Di được người trong giang hồ lưu truyền đến mức có thể nói là quỷ thần khôn lường.. Ngày xưa đã có nhiều nhiều cao thủ võ lâm chết chính vào tuyệt kỹ thành danh của chính mình, ai mà không sợ hãi, con cháu Mộ Dung gia vì duy trì sự thần bí của Đấu Chuyển Tinh Di, nếu gặp tình thế bình thường sẽ không bao giờ ở trước mặt người ngoài triển lộ.. Đấu Chuyển Tinh Di tuy rằng thần diệu, nhưng đa số truyền nhân chỉ luyện đến cảnh giới mượn lực đả lực, đối thủ một chiêu công tới, thông qua xảo kình để một chiêu kia quay về đánh tới trên người đối thủ, cho nên tạo thành tình huống cái chết do chính tuyệt kỹ thành danh của mình.. Mộ Dung Phục tu luyện Đấu Chuyển Tinh Di nhiều năm, cũng chỉ tới cảnh giới này, nếu gặp kẻ địch võ công quá cao, thì Đấu Chuyển Tinh Di không thoát ra khỏi được sự công kích của đối phương. Hắn từng nghe nói, Đấu Chuyển Tinh Di nếu tu luyện tới cảnh giới cao thâm, thì sẽ tiến sâu vào bên trong cảnh giới vô tướng, vào lúc ấy không lại cần mượn lực đả lực nữa, chỉ cần nhìn xem võ công kẻ địch dùng qua, trong lòng có thể tự suy diễn hoàn thiện võ công kẻ địch, lại dùng chính võ công này đánh bại đối phương, đây mới thực sự là "Lấy đạo của người trả lại cho người, gậy ông đập lưng ông…” - Ta biết còn biết nhiều chuyện lắm đấy… Bình Nhất Chỉ hừ một tiếng, chiêu thức đột nhiên trở nên bắt đầu tấn công ác liệt, - Để ngươi nhận biết chân chính cái gọi là “ lấy đạo của người trả lại cho người." Sau đó Bình Nhất Chỉ không ra chiêu võ công của mình, mà dựa theo chiêu thức của Mộ Dung Phục, lập tức dùng chiêu thức giống vậy tiến lên nghênh tiếp. Hai người rõ ràng chiêu thức tương đồng, nhưng Bình Nhất Chỉ xuất ra tựa hồ uy lực hơn, vì thế Mộ Dung Phục rất nhanh rơi vào thế hạ phong. - Ồ? Nhìn tình huống giữa trường giao đấu, Tống Thanh Thư cũng kinh dị, được xưng là nổi danh công phu “ lấy đạo của người trả lại cho người “ của Mộ Dung thế gia, Mộ Dung Phục lại bị kẻ địch phản kích đúng chiêu "Lấy đạo của người trả lại cho người". … Nhậm Doanh Doanh cũng đầy nghi vấn: Bình Nhất Chỉ từ trước đến giờ ở trong Nhật Nguyệt thần giáo chỉ nổi danh về y thuật, xưa nay không ai biết võ công của lão lại cao minh như vậy.. Mộ Dung Phục càng là sợ hãi nghĩ thầm chẳng lẽ lão này đã tiến vào cảnh giới vô tướng của Đấu Chuyển Tinh Di? Hắn tuy rằng nhận ra được Bình Nhất Chỉ thổ nạp hô hấp không phải là theo phương pháp Đấu Chuyển Tinh Di, nhưng cho rằng vì trong phạm vi của cảnh giới vô tướng hắn chưa có thể hiểu được, vì vậy cũng không nghi ngờ gì. Chiêu thức của Mộ Dung Phục càng rối loạn khi suy nghĩ như vậy, rất nhanh trước ngực trúng một chưởng của Bình Nhất Chỉ, miệng phun máu tươi, lui về phía sau mấy bước. Tống Thanh Thư cũng không thể mắt thấy Mộ Dung Phục bị giết chết, liền vội vàng đưa tay vận công hút hắn ngược về..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]