Chương trước
Chương sau
- Hồ phu nhân?
Sau khi thấy rõ hình dạng nữ nhân, Tống Thanh Thư vô cùng vui vẻ, lúc trước khi hắn kinh mạch đứt đoạn, lưu lạc giang hồ, sống nay lo mai, may mắn gặp được hồ phu nhân một đường chăm sóc, không chỉ giúp mình tránh thoát nguy hiểm trong chốn giang hồ, cuối cùng thành công học được Thần Chiếu Kinh trùng tục kinh mạch, không thể thiếu đến công sức của nàng.
Thái độ Tống Thanh Thư đối với Hồ phu nhân rất là phức tạp, một mặt tính ra nàng là thê tử chí nghĩa huynh của mình, mặt khác lúc trước trong lúc tuyệt vọng đột nhiên xuất hiện một tỷ tỷ như một tiên nữ ôn nhu giúp đỡ, cái cảm giác mang ơn ghi lòng tạc dạ này, hắn cả đời đều không quên được.
- Mộ Dung công tử ngươi không sao chứ?
Tống Thanh Thư đang đeo mặt nạ, Hồ phu nhân không có nhận ra, lo âu nhìn Mộ Dung Phục.
- Tại hạ không có chuyện gì, Hồ phu nhân cẩn thận, người bịt mặt này võ công không thể tưởng nổi, không thể bất cẩn.
Mộ Dung Phục nhìn thấy Hồ phu nhân, vội vã nhắc nhở.
- Các hạ đến tột cùng là người phương nào, vì sao lại làm cái việc lén lén lút lút như vậy?
Hồ phu nhân gật đầu ra hiệu đã biết, chợt cảnh giác nhìn Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư thấy tình cảnh lúc này có chút lúng túng, nếu cởi mặt nạ xuống nhìn nhận quen biết nhau, thì Mộ Dung Phục sẽ nghĩ như thế nào? Vừa rồi chính mình biểu hiện ra dáng vẻ muốn lấy tính mạng Mộ Dung Phục.
Còn chưa kịp phản ứng, Mộ Dung Phục đã công tới, tuy rằng bảo kiếm đã mất, nhưng Cô Tô Mộ Dung một quyền một cước vẫn có phong cách quý phái.
Phối hợp với Mộ Dung Phục, hồ phu nhân cũng vung lên trường tiên, hướng về trên người Tống Thanh Thư đánh tới.
Tống Thanh Thư tuy rằng lúc này có vô số nghi vấn, Hồ phu nhân vì sao cùng Mộ Dung Phục đi cùng với nhau, lại còn Bình Nhất Chỉ vì sao phải giết Mộ Dung Phục... đồng thời với tình cảnh này, buộc hắn phải cân nhắc, đành phải tùy theo ứng đối.
- Hàng Long Thập Bát Chưởng?
Cũng không lâu lắm, Mộ Dung Phục liền nhận ra chiêu thức của Tống Thanh Thư.
- Các hạ cùng Quách Tĩnh thành Tương Dương có quan hệ gì?
Trong thiên hạ Hàng Long Thập Bát Chưởng làm cho kinh đảm giang hồ chỉ có ba người, Kiều Phong thì Mộ Dung Phục qúa biết rõ, trước mắt người này không phải là Kiều Phong. Hồng Thất Công đã già lọm khọm, cũng không phù hợp, còn lại chỉ có Quách Tĩnh, có điều Quách Tĩnh thì đang trấn thủ thành Tương Dương, hơn nữa với danh tiếng của Quách Tĩnh, cũng không có làm được cái loại ẩn giấu hành tung như thế này, thế thì chỉ có thể hắn là đệ tử của Quách Tĩnh.
- Hàng Long Thập Bát Chưởng cũng không có gì lạ,
Tống Thanh Thư cười nhạt,
- Như vậy xin mời Mộ Dung công tử thử xem đây là võ công gì.
Vừa dứt lời, Tống Thanh Thư liền thay đổi không dùng chiêu thức cương mãnh của Hàng Long Thập Bát Chưởng, mà chỉ dùng dùng quyền cước đánh tới.
Mộ Dung Phục rõ ràng nhận ra từng chiêu mỗi một thức, cũng có phương pháp phá giải, nhưng khi song chưởng đánh tới đều chậm hơn, bị đối phương cướp trước một bước đánh tới trên người mình.
- Thái Tổ Trường Quyền?
Mộ Dung Phục giật mình sợ hãi.
- Không sai, tại hạ nghe nói Kiều Phong ngày xưa tại Tụ Hiền trang dùng Thái Tổ Trường Quyền đã bại quần hùng thiên hạ, trong lòng rất là khâm phục, bởi vậy cả gan thử một lần, mong rằng Mộ Dung công tử bỏ qua cho.
Tống Thanh Thư đáp.
Mộ Dung Phục khuôn mặt tuấn lãng tái xanh lên, hắn đường đường Nam Mộ Dung lại bị Thái Tổ Trường Quyền một võ công bình thường đánh mà không còn sức đánh trả, chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải là thiên hạ cười đến rụng răng.
- Mộ Dung công tử, ngưng thần tĩnh khí, hắn đang cố ý nhiễu loạn thần trí của ngươi.
Hồ phu nhân vội nhắc nhở.
Mộ Dung Phục lúc này mới tỉnh lại, nhưng đã chậm, Tống Thanh Thư sấn tới trong giây khắc hắn tâm trí đại loạn, lập tức điểm trúng huyệt đạo của hắn.
Tống Thanh Thư thầm nghĩ may mắn, hắn muốn khống chế Mộ Dung Phục không khó, nhưng trong thời gian ngắn thì tuyệt đối không thể. Nghĩ đến Triệu Mẫn còn ở trong tay Bình Nhất Chỉ sinh tử chưa biết, hắn không có nhiều thời gian cùng Mộ Dung Phục chậm rãi so chiêu, đành phải tận dụng tâm trí không vững vàng của Mộ Dung Phục mau chóng hạn chế đối phương.
Trường tiên phá không mà đến, Tống Thanh Thư vội vã tránh qua một bên, đôi mi thanh tú Hồ phu nhân cau lại, trường tiên giống như ngân xà xuất quỷ nhập thần liên tiếp công tới, Tống Thanh Thư trong lúc vội vàng cũng bị luống cuống tay chân.
"Hồ phu nhân đã luyện được Bạch Mãng Tiên Pháp thuần thục như vậy, có thể là còn trên cả Chu Chỉ Nhược a."
Tống Thanh Thư một bên né tránh, một bên suy nghĩ.
Nguyên nhân Hồ phu nhân thân là truyền nhân của phái Cổ Mộ, am hiểu nhất vốn là các loại vũ khí mềm mại dài nhỏ như thế này, ngày đó lại được Tống Thanh Thư truyền thụ Bạch Mãng Tiên Pháp, cho nên tiến bộ tăng nhanh như gió.
Nếu chỉ dùng tiên pháp giao mà nói, ngay cả Tống Thanh Thư cũng không phải là đối thủ của nàng. Thành ra một môn võ công còn phải tình đến vấn đề độ khớp, tỷ như Hàng Long Thập Bát Chưởng là tối phù hợp cho võ công của Tiêu Phong, Cửu Âm Bạch Cốt Trảo là tối phù hợp võ công Chu Chỉ Nhược, cùng Bạch Mãng Tiên Pháp chính là thích hợp nhất cho Hồ phu nhân.
Dù sao Tống Thanh Thư đối với Bạch Mãng Tiên Pháp rất quen thuộc, nên mỗi lần đều xảo diệu hóa giải thế tiến công ác liệt của đối phương, dựa vào công lực thâm hậu, dẫn dụ Hồ phu nhân dần dần ra phía ngoài căn miếu đổ nát.
Hồ phu nhân thấy sự công kích của mình lại bị hắn hóa giải từng chiêu, trong đôi mắt xinh đẹp lộ vẻ kinh dị, đến lúc thấy một chưởng Tống Thanh Thư đánh tới, nàng thay đổi đầu pháp không hề chống lại, cứnhư vậy đứng yên, lẳng lặng nhìn hắn.
Tống Thanh Thư cả kinh, liền vội đem chưởng lực tạt qua một bên, đánh tới trên một bên trên tảng đá, làm cho bụi bặm tung bay...
Hồ phu nhân trở nên kích động, run giọng hỏi:
- Là thúc thúc sao?
Tống Thanh Thư đem mặt nạ gỡ ra, cười khổ nói:
- Đệ dù có mang theo mặt nạ cũng không gạt được tẩu tẩu.
- Đúng là ngươi…
Thấy rõ Tống tướng mạo Thanh Thư, Hồ phu nhân kinh hỉ,
- Ta không phải là đang nằm mơ sao?
- Tẩu tẩu không nhìn lầm, đúng là tiểu đệ đây..
Tống Thanh Thư đi lên phía trước, chằm chằm nhìn nàng.
Hồ phu nhân run rẩy đưa tay ra sờ trên gương mặt hắn:
- Trước đây không lâu nghe được Khang Hi chiêu cáo thiên hạ, ta còn tưởng rằng ngươi...
Trước đó Hồ phu nhân vẫn hạ truy tra tung tích Mộ Dung Cảnh Nhạc khắp thiên hạ, nên chưa biết Tống Thanh Thư gặp chuyện, mãi thời gian gần đây nghe được tin tức, đang định đến Yên Kinh thành tìm tòi hư thực, vừa vặn gặp phải Mộ Dung Phục, nghe hắn cũng đang đi tìm tung tích Mộ Dung Cảnh Nhạc, vì vậy hai người kết hợp mới cùng xuất hiện tại căn miếu này.
Tống Thanh Thư nắm chặt bàn tay của Hồ phu nhân, cảm thấy trên da thịt nàng lành lạnh, trong lòng lấy làm lạ kỳ: “ Da thịt lạnh lẽo cực kỳ, chẳng lẽ đây là đặc thù do tu luyện võ công của phái Cổ Mộ?..”
- Tẩu tẩu, đệ chưa chết, đó chỉ là do Khang Hi lừa dối thiên hạ, việc này kể ra rất dài dòng, chờ sau này đệ chậm rãi giải thích cho tẩu tẩu nghe.
Tuy rằng việc thế thân Khang Hi sự tình can hệ trọng đại, nhưng Tống Thanh Thư cũng không ngại nói cho Hồ phu nhân biết, ở trong lòng hắn, Hồ phu nhân là một nữ nhân rất đặc biệt tồn tại trong lòng hắn, hai người tương phùng với với nhau lúc hắn đang lâm vào hiểm cảnh, cùng chung hoạn nạn, Tống Thanh Thư luôn tin rằng cho dù khắp trong thiên hạ đều đối địch với mình, duy nhất chỉ có Hồ phu nhân sẽ không bao giờ làm thương tổn hắn.
Sở dĩ hiện tại hắn chưa nói cho nàng biết, bởi vì thời gian bây giờ đang khẩn cấp, không thể giải thích rõ ràng, đành để vượt qua được lúc khó khăn này, về sau sẽ chậm rãi kể tỉ mỉ.
Qua lúc vui mừng trùng phùng, Hồ phu nhân lúc này phát hiện tay của mình bị Tống Thanh Thư nắm chặt, trên da thịt liền ửng hồng, khẽ sẳng giọng:
- Thúc thúc… ngươi định nắm tay ta tới khi nào…
Tống Thanh Thư thích nhất nàng gọi mình là thúc thúc, âm cuối kia kéo dài quả thực làm tâm hắn muốn tan nát, nhất thời kích động, đem nàng ôm vào trong ngực:
- Lần trước sau khi chia tay, đệ lo lắng đời này không biết bao giờ mới gặp lại tẩu tẩu, sau đó ta lúc đi ngang qua Động Đình hồ, nên ghé vào Dược Vương trang tìm tẩu tẩu, thì nghe Phỉ nhi nói tẩu tẩu không có ở đây, tẩu tẩu có biết lúc đó trong lòng đệ bao nhiêu là thất vọng...
Bị hắn ôm vào trong ngực, Hồ phu nhân cuống quít muốn tránh ra, nhưng không thể thúc đẩy được mảy may, khi nghe được hắn tình chân ý thiết tự lẩm bẩm, nghĩ đến trước kia trải qua bao nhiêu chuyện, trong lòng cũng cảm khái vạn ngàn, nên ngây dại, cứ như vậy tùy theo hắn ôm.
- Thật xấu hổ, đã đường đột đến tẩu tẩu.
Tuy rằng thân thể Hồ phu nhân mềm mại địa, ôm hết sức thoải mái, nhất là đôi bầu vú nẩy nở ép vào trên ngực mình, nhưng chung quy hắn không thể cứ ôm như vậy, Tống Thanh Thư thu thập xong tâm tình, lúng túng nhìn nàng, rồi buông ra..
Hồ phu nhân khẽ mỉm cười, cũng không hề tức giận hắn, hỏi sang chuyện khác i:
- Thúc thúc làm sao đột nhiên lại xuất hiện ở nơi đây?
- Vấn đề này đệ cũng đang muốn hỏi tẩu tẩu đây.
Tống Thanh Thư nói,
- Làm sao tẩu tẩu lại đi cùng với cùng Mộ Dung công tử?
- Lần trước trước lúc chúng ta bái phỏng ở Yến Tử, được Mộ Dung công tử hứa hẹn, hỗ trợ tra tìm tăm tích của Mộ Dung Cảnh Nhạc. Mộ Dung thế gia bây giờ tuy rằng nhân số ít ỏi, nhưng dù sao cũng là thế gia mấy trăm năm qua, nên bọn họ có cách riêng của mình, nên trước đây không lâu vừa vặn bọn họ tra được tin tức, là thời gian gần đây Mộ Dung Cảnh Nhạc đã từng xuất hiện ở khu vực Khai Phong thành, nên Mộ Dung công tử liền thông báo cho ta cùng lúc đến đây.
Hồ phu nhân từ từ kể rõ, giọng nói nhàn nhạt ôn nhu,
- Vốn là ta là định đến Yên Kinh thành tìm hiểu tình hình của thúc thúc, có điều Mộ Dung công tử vì chuyện của Hồ đại ca, đã hao phí tinh lực tìm kiếm nhiều nơi, nên ta không tiện cự tuyệt hảo ý của hắn, vì vậy mới quyết định đi tới Khai Phong thành trước để nhìn xem..
- Tẩu tẩu là người hiền lành, đương nhiên không có cách nào từ chối hảo ý của người khác,
Tống Thanh ha cười nói,
- May là chị dâu đến đây, nếu đến Yên Kinh thành, thì cũng là lúc đệ mới vừa rời khỏi nơi đó..
Hồ phu nhân mỉm cười:
- Vậy mà ta còn tưởng rằng thúc thúc sẽ trách ta chứ?
- Đệ trách tẩu tẩu vì chuyện gì?"
Tống Thanh Thư tò mò hỏi.
Hồ phu nhân có chút xấu hổ, nhẹ giọng nói:
- Trách ta đi tới gặp Mộ Dung Cảnh Nhạc, mà không có đi tìm thúc thúc a.
Hiếm thấy Hồ phu nhân e thẹn như một cô nương, Tống Thanh Thư trong lòng rung động, lắc đầu nói:
- Tâm tư của tẩu tẩu thì đệ hiểu rất rõ ràng, lúc này ưu tiên trước việc báo thù cho Hồ đại ca, còn sau đó thì mới tìm đến Tử cấm thành cửu tử nhất sinh báo thù cho tiểu đệ.
Hồ phu nhân hơi đỏ mặt, oán trách nói:
- Nói cái gì mê sảng không..
Biết Hồ phu nhân da mặt quá mỏng, Tống Thanh Thư liền vội vàng đem chuyến qua giải thích chuyện vì sao tới đây.
Hồ phu nhân rất nhanh khôi phục bình thường, cũng thấy kỳ lạ,
- Tại sao Bình Nhất Chỉ lại kêu ngươi giết Mộ Dung công tử?
- Đệ cũng không nghĩ ra a, hai người này hoàn toàn không có gì liên quan với nhau cả..
Tống Thanh Thư phiền muộn nói.
- Ai … Mộ Dung công tử bị ngươi điểm huyệt, còn nằm bên trong căn miếu đây.
Hồ phu nhân đột nhiên nhớ, nói.
Hai người liền hướng về trong miếu, Tống Thanh Thư cười khổ, chính mình nhất thời cũng ti tiện, cứ muốn thử với võ công Đấu Chuyển Tinh Di, nào ngờ đột nhiên xuất hiện Hồ phu nhân, đã chưa có lĩnh giáo được Đấu Chuyển Tinh Di, mà còn có thể đắc tội với Mộ Dung Phục.
Tâm tư xoay chuyển, Tống Thanh Thư rất nhanh có mưu tính, mình phải báo đáp chi ân ngày trước với Mộ Dung Phục, đến lúc đó hắn chỉ có thể cảm kích còn không kịp, làm gì mà còn trách mình..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.