Lý Thị Nghiêu thân là tướng quân của Hoằng Lịch, cho nên hiểu rõ dự định của Hoằng Lịch. Hoằng Lịch thấy thế lực Khang Hi càng ngày càng củng cố vững vàng, càng ngồi càng ổn, cho nên biết được nếu không làm gì cả, thì có thể cả đời chỉ làm Vương gia. Kế hoạch lúc trước là liên hợp với Ngô Tam Quế, cùng hắn kết thành thân gia, sau này sẽ dùng hai đường đại quân kết hợp lại cùng một chỗ, một đường do Sơn Hải Quan tấn công về phía Yến Kinh, chỉ cần công phá được Yến Kinh, chuyện còn lại khống chế triều đình Khang Hi không cần đánh cũng tự tan Chỉ tiếc lần trước Phúc Khang An đi sứ đến Sơn Hải Quan, dẫn đến việc Vi Tiểu Bảo cùng Kiến Ninh công chúa tử vong không minh bạch, tuy rằng Hoằng Lịch cùng Ngô Tam Quế đều suy đoán bên trong bóng tối có âm mưu của Khang Hi, nhưng hiềm khích giữa bọn họ đã phát sinh, tất cả quan hệ hầu như đã đóng băng. Gần nhất Mông Cổ chủ động thương lượng đình chiến, lại đang bị Hạ Thanh Thanh giật dây, Hoằng Lịch quyết định triệt để thu phục Thần Long Đảo, liên hợp với dưới trướng Hạ Thanh Thanh là Kim Xà doanh, nắm quyền làm chủ khu vực Bột Hải trên biển, sau đó dùng thủy lộ từ Thiên Tân để tấn công Yến Kinh. Thuộc hạ Hoằng Lịch nhiều người có kiến thức, vạch ra đình chiến chỉ là kế sách của Mông Cổ tọa sơn quan hổ đấu, nếu cùng Khang Hi khai chiến, thì có thể bị Mông Cổ tọa thu ngư ông thủ lợi. Nhưng Hoằng Lịch tâm ý đã quyết, lão tự tin phòng tuyến phương bắc có thể ngăn cản Mông Cổ một quãng thời gian, dùng Kim Xà doanh Sơn Đông làm mồi hấp dẫn sự chú ý của Khang Hi, chờ Khang Hi tập trung đại quân phái binh đi bình định, kinh thành sẽ trống vắng, khi đó Hoằng Lịch nhân cơ hội dùng đường biển trực đảo hoàng long, đánh nhanh thắng nhanh…. Vì thế kế hoạch lần này trước tiên cần phải khống chế Thần Long Đảo, do đó Hoằng Lịch dựa vào lý do báo thù cho Phúc Khang An, hi vọng nhờ vào đó giấu diếm được tin tức với Khang Hi. Thấy Lý Thị Nghiêu sắc mặt biến ảo không ngừng, Tống Thanh Thư cười nói: - Lý đại nhân là thuộc hạ của Bảo thân vương, phụ thân của Lý Nguyên Chỉ là thuộc hạ của Khang Hi, theo lý mà nói, cho dù cuối cùng mặc kệ ai thắng ai thua, thì cũng đều có thể bảo đảm được sự nổi tiếng của Lý gia, nhưng vạn nhất cuối cùng Mông Cổ mới là kẻ thủ lợi duy nhất thì sẽ ra sao? Tống Thanh Thư lời nói ra quả thật bắn trúng trong tâm khảm Lý Thị Nghiêu, điều này lâu nay Lý Thị Nghiêu lo lắng, bởi vậy lão cũng là nắm trong phái chủ chiến với Mông cổ... - Với lại Khang Hi vẫn quan tâm đến động tịnh của Bảo thân vương, cho nên mới phái vãn bối đến đây tùy cơ ứng biến. Thần Long Đảo là một quân cờ quan trọng để duy trì cân bằng song phương, nếu Thần Long Đảo bị Bảo thân vương chiếm lĩnh, Khang Hi chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên mà nhìn, đại chiến nhất định rất dễ bùng nổ. Tống Thanh Thư nói bổ sung. - Nhưng đại quân đã xuất trận, cũng không thể tay trắng trở về. Lý Thị Nghiêu trầm mặc. - Bảo thân vương tuyên bố vì Phúc Khang An báo thù, yêu cầu bắt giữ hung thủ, vậy bây giờ vãn bối đem tân giáo chủ Tô Thuyên của Thần Long Đảo đưa đến Thịnh Kinh, thì Hoằng Lịch cũng phải nể mặt mà tính toán lại chứ? Tống Thanh Thư nói. Lý Thị Nghiêu suy nghĩ, như vậy cũng vẫn có thể xem là một biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ, hơn nữa Vương gia đã khống chế được giáo chủ của Thần Long Đảo, thì có gì gián tiếp khống chế Thần Long Giáo đâu, cũng không đến nỗi trách tội mình... - Được, chỉ cần Tống hiền chất giao ra Tô Thuyên, còn lại đại ta sẽ tạm thời án binh bất động. Đợi các ngươi đến Thịnh Kinh gặp Bảo thân vương, mọi việc về sau để cho Vương gia định đoạt là đánh hay là lui quân. - Đa tạ Lý đại nhân. Tống Thanh Thư vui mừng nói. …………………………………………………………………………………………. Ngày hôm sau, Lý Thị Nghiêu, Triệu Tuệ, Hải Lan Sát cùng thương nghị, quyết định từ trong thủy quân rút ra ba chiến thuyền, tuyển ra nhưng quân binh có võ công cao cường, mang danh nghĩa là hộ tống, thật ra là giám thị, bồi tiếp Tống Thanh Thư, Tô Thuyên đi về Thịnh Kinh thành. - Phu nhân, sắp tới chúng ta sẽ là dê vào miệng cọp, trong lòng có sợ hay không? Đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, trên boong thuyền đứng đầy binh lính, Tống Thanh Thư hỏi Tô Thuyên. - Nhân gia đã đem tính mạng giao cho ngươi, thì chính ngươi cứ tính theo kế hoạch của mình đi. Tô Thuyên trong lòng đối với chuyến đi này rất là lo lắng, bây giờ thì hoàn toàn không thể khống chế được vận mạng của mình, mặc cho người khác xử trí nên tâm tình rất là không tốt. Nếu như không có sự tín nhiệm đối với Tống Thanh Thư tín nhiệm, nàng tuyệt đối sẽ không dám mạo hiểm như vậy. - Phu nhân không sợ tiểu đệ lừa dối, đem người đi bán cho Hoằng Lịch à? Hai người đứng sát rất gần với nhau, Tống Thanh Thư có thể ngửi được trên thân thể Tô Thuyên tản ra hương thơm thoang thoảng. - Ngươi cam lòng sao? Tô Thuyên sóng mắt dịu dàng, mỉm cười. - Thật là không nỡ, Tống Thanh Thư cúi đầu trên mái tóc Tô Thuyên hít sâu một cái, - Có điều một nữ nhân dù có mỹ lệ đến đâu chăng nữa, cũng không làm sao sánh được tiền đồ của nam nhân a. Tô Thuyên kinh ngạc nhìn hắn, phảng phất muốn nhận biết trong lời này đâu là thật, đâu là giả, rồi rất nhanh đôi mắt loan sâu thẳm chớp lấy: - Nếu có thể giúp ngươi có được một tiền đồ tươi sáng, nhân gia cũng cam tâm tình nguyện. Nhìn trước mắt nữ nhân thiên kiều bách mị, Tống Thanh Thư ngẩn người ra, hắn có chút hối hận, cảm giác mình tựa hồ đang chơi đùa với lửa, rồi sẽ có ngày chết cháy, vạn nhất hắn đối với nàng động tình, thật sự là quá mức nguy hiểm. - Đến Thịnh Kinh lần này, đúng là hung cát khó liệu... Tống Thanh Thư thở dài, - Bây giờ khắp nơi quần hùng cùng nổi lên, Thần Long giáo sau này nhất định sẽ lệ thuộc vào một thế lực nào đó. Không có nam nhân nào có thể cự tuyệt được mị lực của phu nhân, nghĩ đến phu nhân đến ngày đó phải bị tân hùng chủ phương nào thu vào phòng, tiểu đệ liền cảm thấy có chút không cam lòng a. Tô Thuyên lại không nghĩ xa như vậy, nàng đang lo lắng chính là vận mạng của mình khi đến Thịnh Kinh thành thì sẽ ra sao, Tống Thanh Thư tuy rằng võ công cao cường, nhưng một khi đến trong đại bản doanh của Hoằng Lịch, hắn muốn bảo vệ cho hắn, sợ rằng còn chưa có lo xong, có điều khi nghe được Tống Thanh Thư nói, nàng thấy ngạc nhiên khi phát hiện người nam nhân này tựa hồ có dã tâm không giống như là các võ lâm nhân sĩ bình thường. Ánh mắt Tô Thuyên sáng lên: - Nếu như tiểu đệ sau này có ý định, thì bất cứ lúc nào cũng có thể xem Thần Long Đảo như nhà của chính mình. - Tất cả mọi người đều nghe hiệu lệnh của phu nhân, tiểu đệ làm sao dám coi Thần Long Đảo là là nhà chứ.. Tống Thanh Thư lúc này trên mặt lộ ra ý vị rất khó hiểu. Tô Thuyên là một nữ nhân thông minh, nàng biết hắn đang lo lắng cái gì, chần chừ một chút, rồi quyết định nói: - Thần Long Đảo có ba bảo vật, không biết người có biết không? - Ồ? Tiểu đệ làm sao biết được ba bảo vật này? Tống Thanh Thư ngồi ngay ngắn lại, có vẻ hứng thú. - Bảo vật thứ nhất là Báo Thai Dịch Cân Hoàn, Thần Long giáo có nó nên bảo đảm được thuộc hạ tuyệt đối trung thành. Tô Thuyên hé miệng cười nói. - Lấy dược vật khống chế nhân tâm thì không phải kế hoạch lâu dài, có điều trong lúc ngắn hạn thì quả lập tức rõ ràng, cũng cho là bảo vật…. Tống Thanh Thư vẫn rất tò mò nguyên lý bào chế Báo Thai Dịch Cân Hoàn, chuyến đi này có hơn phân nửa mục đích chính là vì nó mà đến.. Tô Thuyên lại cười đến cực kỳ quyến rũ: - Muốn nghe qua độc dược và thuốc giải làm sao luyện thành không? - Um…cứ nhẹ nhàng dễ dàng liền nói cho tiểu đệ biết sao? Tống Thanh Thư sững sờ, vốn hắn còn tưởng rằng Tô Thuyên sẽ lấy nó làm bùa hộ mệnh cho sự an toàn của bản thân mình đấy. - Nhân gia vốn là là chuẩn bị đến thời điểm bất đắc dĩ, sẽ dùng phương pháp phối chế Báo Thai Dịch Cân Hoàn cùng Hoằng Lịch giao dịch, chỉ là vừa rồi đột nhiên cải biến chủ ý, Tô Thuyên nhìn Tống Thanh Thư, trong ánh mắt nhu mị, gắt giọng, - Ngươi đến cùng muốn nghe hay không vậy? - Dĩ nhiên muốn, Tống Thanh Thư nhất thời không biết nên làm sao đáp lại nàng, - Phu nhân …phần lễ vật này là quá mức quý giá… Tô Thuyên khóe miệng cong lên đường vòng cung đẹp đẽ: - Đưa lỗ tai lại gần đây, bên ngoài khắp nơi đều là người của Hoằng Lịch, ta không muốn tiện nghi cho lão sắc quỷ Vương gia kia. Tống Thanh Thư nghiêng người sang, cảm nhận được đôi môi mềm mại Tô Thuyên ở bên tai hơi thở như hoa lan đang thì thầm, trong lòng rất rung động. - Ngươi có nhớ kỹ chưa? Tô Thuyên vừa mở miệng, giọng nói vô cùng kiều diễm. - Phu nhân trọng thưởng, tiểu đệ sao dám quên. Tống Thanh Thư thấy được thân thể mình đã khô nóng không chịu nổi, trong lòng biết giờ lại biết sợ, cứ nếu tiếp tục ám muội như thế này, thì có thể sẽ bị Tô Thuyên chiếm cứ thế chủ động, hắn đang muốn đứng dậy, liền bị Tô Thuyên nắm lấy khuỷu tay, cánh tay bị nàng ôm chặt lấy. - Tỷ tỷ không phải là hổ lang, ngươi trốn tránh cái gì? Vừa rồi chẳng phải là cứ cố tình sờ soạng tỷ sao? Bảo vật thứ hai tỷ tỷ còn chưa kịp nói mà… Thấy bộ dáng Tống Thanh Thư giờ hơi hơi chật vật, Tô Thuyên trong lòng cực kỳ đắc ý, lúc trước nàng triển khai các loại mị thuật đối với hắn, xong đều thất bại tan tác, lúc này nàng triệt để lợi dụng mị lực tự nhiên của nữ nhân, quả nhiên làm cho hắn đã nắm giữ không được. Cảm nhận được trên cánh tay truyền đến xúc cảm của đôi bầu vú đẫy đà no đủ, Tống Thanh Thư hiếm khi thấy lại không hành động gì. - Bảo vật thứ hai chắc là càng thêm quý trọng… - Đó là đương nhiên, bên ngoài quan ngoại Mãn Thanh có một đại bảo tàng, thiên hạ biết bí mật này không có được mấy người. Tô Thuyên hiện lên vẻ mặt kỳ bí. - Co phải là Tứ Thập Nhị Chương Kinh? Tống Thanh Thư buộc miệng hỏi. Tô Thuyên ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới chuyện trước đây tại Thịnh Kinh thành, tức giận lườm hắn một cái: - Hừ…tỷ tỷ suýt chút nữa đã quên, lần trước ở Thịnh Kinh thành, ngươi tạo ra bản giả Tứ Thập Nhị Chương Kinh để đánh lừa tỷ tỷ.. - Há…Vào lúc ấy chúng ta đang là kẻ địch mà.. Tống Thanh Thư một bên nắm bắt bàn tay Tô Thuyên, - Còn đệ tam bảo vật là gì? Cổ tay trắng ngần bị Tống Thanh Thư vững vàng đè lại, cảm nhận được bàn tay của hắn truyền đến từng làn sức nóng, Tô Thuyên rơi vào trầm mặc: - Cuối cùng còn lại một bảo vật ở trong lòng tỷ tỷ, so với các bảo vật kia khác biệt quý giá hơn nhiều, tỷ tỷ đang do dự tự hỏi có nên đưa cho ngươi hay không? - Nếu như cảm thấy khó quá…hay là quên đi. Tống Thanh Thư cúi đầu nhìn lại, nhìn thấy da thịt bên trong cổ áo Tô Thuyên bên dưới cái yếm không sót gì, không biết tự lúc nào trên làn da đã hiện lên một lớp hồng phấn… Tô Thuyên tựa như quyết tâm rất lớn, chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt mỹ lệ nhìn sang, cặp lông mi thật dài khẽ run, ánh mắt thanh tịnh óng ánh trong suốt, ghé vào lỗ tai của hắn nói chậm từng câu: - Đệ tam bảo vật chính là thân thể của tỷ tỷ đây… Đã làm đến mức độ này, Tô Thuyên rất lo lắng bị Tống Thanh Thư vô tình từ chối, nên cũng không cần hắn trả lời, đôi môi mọng hồng hào môi ấn tới, đưa lên vành tai của hắn nhẹ nhàng liếm láp lên. Tuy rằng trong lòng Tống Thanh Thư đã có suy đoán, nhưng khi nước đã đến chân hắn vẫn rất là kinh ngạc, từng trận cảm giác tê dại truyền đến, Tống Thanh Thư trầm giọng hỏi: - Không phải là phu nhân nói trước tiên là phải thu phục được phương tâm của phu nhân thì mới tính đên chuyện gần gủi thể xác sao? - Chuyến đi đến Thịnh Kinh thành lần này, tiền đồ khó liệu trước, tỷ tỷ lo lắng ngươi không gánh nổi … Tô Thuyên lúc này cả người phảng phất như một nữ xà, nữa nằm ở trong lồng ngực của Tống Thanh Thư g. Tống Thanh Thư hé miệng, phảng phất còn muốn nói điều gì, Tô Thuyên đã nắm lấy tay hắn, dẫn dắt đưa vào bên trong cổ áo của mình. - Bây giờ vẫn còn là ban ngày… - Ban ngày thì đâu có quan hệ gì đến chuyện này… - Bên ngoài binh lính sẽ nghe được… - Lẽ nào ngươi lo lắng Hoằng Lịch biết được chuyện này, sẽ gây bất lợi cho ngươi sao? - Tiểu đệ không có sợ hắn! - Xuỵt! Không cần nói chuyện… Cô nam quả nữ mập mờ tình dục, bên trong dần dần ấm nóng lên…. Tông Thanh Thư duyệt nữ không phải là ít, bởi vậy đối với nữ nhân theo như kinh nghiệm của hắn mà nói, Tô Thuyên tuyệt đối được sắp vào hạng nhất đẳng tuyệt sắc phu nhân, dạng này có sức cực kỳ hấp dẫn đấy, tuy nàng cũng đã ngoài ba mươi, nhưng lại có thuật dưỡng nhan, da thịt tuyết trắng trơn mềm, thân thể thành thục đầy đặn cùng với từ nương bán lão phong vận, thật sự là vũ mị mê người… Thiếu phụ diễm lệ tràn đầy phong vận vũ mị, mùi vị thịt trước mặt đánh tới, Tông Thanh Thư biết rõ ý nghĩ trong lòng nàng lúc này, ánh mắt Tông Thanh Thư nhìn chằm chằm vào cái mông rất tròn kia của Tô Thuyên cơ hồ đem cái váy làm nứt vỡ, dưới váy là một đôi đùi đẹp trắng sáng, lúc này cái váy cuộn cao lên quá bắp đùi, lờ mờ hiển lộ ra cái tiểu nội khố nhỏ bè, bị cái rãnh mông đè ép tạo ra khe hở ao hãm khe hở vô hạn hấp dẫn, Tô Thuyên lúc này ôn nhu đa tình, khao khát được nam nhân trìu mến như một nữ nhân bình thường. Chuyện này xác thực chính là Tô Thuyên đã tỉ mỉ an bài, nàng lòng dạ biết rõ mình đã mua dây buộc mình, giờ thì giống như một con dê đợi làm thịt, đôi môi hơi mở run rẩy, còn Tống Thanh Thư thì hân hoan khi thấy tâm kế trộm hương của mình thành công, Tống Thanh Thư cũng nhịn không được nữa tim đập rộn lên, dương v*t sưng to nhếch lên. hắn cúi đầu hướng đến cặp môi đỏ mọng tiên diễm khêu gợi hôn tới, hắn đói khát mút lấy, đầu lưỡi đưa đến hàm răng nàng tìm kiếm, ngay từ đầu Tô Thuyên đã phối hợp, tùy ý để cho đầu lưỡi Tống Thanh Thư linh động tiến quân thần tốc, tại chính mình trong miệng mình làm càn quấy, liếm láp lấy bên trong cái miệng mỗi khắp ngõ ngách, không bao lâu, Tô Thuyên sa vào hôn sâu say đắm triền miên, cái lưỡi thơm tho cũng chủ động duỗi ra cùng đầu lưỡi Tống Thanh Thư chăm chú quấn chặt cùng một chỗ, đôi tay ngọc chủ động quấn lên cái cổ tráng kiện Tống Thanh Thư, thân thể như không còn chút sức lực nào, nóng rực vô cùng.......
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]