- Ngươi thật to gan, dám nói với bản phu nhân chuyện như thế à? Tô Thuyên lập tức trầm mặt xuống. - Phu nhân chớ hiểu lầm, Phương Di tuy rằng giờ đã có ý dựa vào Tống Thanh Thư, nhưng dư uy của Tô Thuyên vẫn còn, nên vội vã giải thích, - Ý của thuộc hạ là giáo chủ phu nhân dùng thủ đoạn, chỉ giả vờ để cho Tống Thanh Thư chiếm chút ít tiện nghi chứ đâu có làm thật, thì hy vọng có thể đạt được mục tiêu của mình. Lâu nay giáo chúng Thần Long giáo có lời đồn là Tô Thuyên có thuật Mị công như trong Hồ ly tinh trong truyền thuyết Liêu trai, Phương Di đối với công phu này này bán tín bán nghi, nên nhân cơ hội thử dò xét mới nói như vậy. - Um…nghĩ lại cũng đúng, đây cũng là một biện pháp. Tô Thuyên quả nhiên gật đầu, đúng ra lúc bắt đầu nàng cũng nghĩ tới việc chính mình ra tay, nhưng kiêng kỵ võ công Tống Thanh Thư quá cao, vạn nhất hỏa hầu của nàng nắm không được, bị hắn cường thế phản kháng thì sẽ bị hỏng việc, cho nên đang còn do dự. Phương Di trong lòng giật mình, thầm nghĩ nếu Tô Thuyên nói vậy thì thuật Mị công là có thật, phải tìm cách nhắc nhở Tống Thanh Thư biết trước, để khỏi liên lụy đến nàng khi đưa ra ý kiến như thế này. - Ngươi chắc là Tống Thanh Thư đã bị ngươi dụ dỗ câu dẫn nhưng vẫn không nắm chắc được? Tô Thuyên suy nghĩ, rồi hỏi lại Phương Di một lần nữa. - Bẩm vâng.. Phương Di làm bộ ngượng ngùng gật gật đầu, thầm nghĩ: “ Đâu chỉ nắm giữ không được, mà còn dày vò thân thể của ta không xót một chỗ nào…” - Thôi được… để ngươi xem sự lợi hại của bản phu nhân. Tô Thuyên hừ một tiếng, thần sắc đầy tự tin, nói xong liền bước ra ngoài. - Giáo chủ phu nhân muốn thực hiện ngay bâu giờ? Phương Di âm thầm than khổ, lo lắng Tô Thuyên đến gian phòng của Tống Thanh Thư thì sẽ phát hiện trong phòng hắn vẫn còn tràn đầy mùi vị của màn kinh diễm vừa rồi, thứ hai nghĩ đến còn chưa kịp nhắc nhở Tống Thanh Thư, lỡ hắn chưa sẵn sàng đề phòng, gặp phải Tô Thuyên ra tay đắc thủ thì xem như là xong đời.. - Có vấn đề gì không? Tô Thuyên nghi ngờ nhìn chằm chằm Phương Di, - Theo lời của ngươi vừa rồi hắn cũng đã có phản ứng, xem như ngươi làm nền trước, chuyện còn lại thì bản phu nhân sẽ ra tay. Tô Thuyên đối với mình thuật Mị công của mình phi thường tự tin, nhiều năm qua không có nam nhân nào khi bị nàng thi triển Mị công đùa bỡn mà thoát khỏi tay nàng được… - Không có gì, chúc giáo chủ phu nhân đắc thắng khải hoàn. Phương Di vội đáp. "Kỳ lạ, Phương Di có gì đó không đúng." Tô Thuyên cau mày, cũng không nghĩ ra rõ nguyên nhân gì, tuy rằng vẫn có một loại linh cảm không thích hợp, nhưng bây giờ cơ hội đã có, Tô Thuyên cũng không muốn cứ như thế mà từ bỏ. Nhìn bóng dáng Tô Thuyên biến mất ở cửa, Phương Di tự lẩm bẩm: “ Tống đại ca, hi vọng ngươi vừa rồi làm liên tiếp hai lần, bây giờ không còn đủ tinh lực để sa vào Mị công của giáo chủ phu nhân…” Trong lúc Phương Di lo được lo mất, thì Tô Thuyên đã nhẹ nhàng gỏ cửa phòng của Tống Thanh Thư, hắn đang luyện hóa chân khí Hoan hỉ thiện pháp liền mở mắt ra, trong mắt loé ra nghi hoặc, Phương Di tại sao nhanh như vậy vừa đi thì đã quay lại? - Tống đại nhân… có ngủ chưa vậy? Đột nhiên ngoài cửa truyền tới một giọng nói yểu điệu của nữ nhân. Tống Thanh Thư nghe được cả người thoáng run lên một cái, liền vội vàng đứng lên mở cửa, nhìn đại mỹ nhân đứng ngoài cửa, cười khổ nói: - Hồng phu nhân muộn như vậy tìm đến tại hạ, không biết có điều gì chỉ giáo? Thấy Tống Thanh Thư nhanh liền mở cửa, Tô Thuyên trong lòng vui vẻ, nếu hắn đã lựa chọn mở cửa, xem ra trong lòng quả nhiên đang xao động. - Bên ngoài trời giá rét, Tống đại nhân không mời nhân gia vào ngồi một chút sao? "Chẳng lẽ là Phương Di đã bại lộ hành tung?" Tống Thanh Thư âm thầm suy nghĩ, "Nhưng dáng dấp Hồng phu nhân như vậy, hình như là không giống như phát hiện điều già a." - Phu nhân nói gì vậy, mau mời bước vào đi. Tống Thanh Thư tránh ra một bên, đón nàng vào. Tiến vào gian phòng, Tô Thuyên quan sát chung quanh, là người phụ nhân thành thục, nàng liền nhận thấy tựa như là vẫn còn thoang thoảng cái mùi của một cuộc truy hoan vừa xảy ra, hoàn toàn không giống như Phương Di nói qua, thấy Tống Thanh Thư vẻ mặt nhìn mình nghi hoặc, nàng nở nụ cười xinh đẹp, lộ ra môi bên gò má như ẩn như hiện má lúm đồng tiền: - Ta đến chỉ muốn nhìn xem Tống đại nhân tâm địa sắt đá đang làm gì mà lại nhẫn tâm từ chối một nữ nhân xinh đẹp như hoa Phương phu nhân. Tô Thuyên bên má lúm đồng tiền rất cạn, chỉ khi cười mới hiện ra, với lại chỉ có một bên má trái, hai người khoảng cách rất gần, nếu không thì Tống Thanh Thư cũng rất khó phát hiện, nghe Tô Thuyên nói, Tống Thanh Thư liền phản ứng lại: - Là do Hồng phu nhân phái Phương cô nương đến sao? - Nhân gia lo cho Tống đại nhân gối đơn giường chiếc khó ngủ, thấy Phương phu nhân dung mạo vóc người đều hơn người, nên phái nàng đến hầu hạ cho Tống đại nhân, vậy mà Tống đại nhân lại nhẫn tâm không đoái hoài, nên Phương phu nhân khi trở về phòng khóc lóc rất thương tâm. Tô Thuyên chặc lưỡi than thở, phảng phất đang chỉ trích hắn là người phụ tình vậy. Tống Thanh Thư vẻ mặt vẫn như cũ rất: - Hồng phu nhân, bộ phu nhân muốn hại tại hạ sao, Phương phu nhân dù sao cũng là thê tử của huynh đệ tại hạ a. - Như vậy không phải là càng tốt hơn sao, Tống đại nhân cũng sẽ không bởi vì vấn đề nàng còn xử nữ mà nhận gánh trách nhiệm, huống chi trượng phu nàng cũng đã chết rồi. Tô Thuyên tựa như giễu cợt nhìn hắn. - Vậy Hồng phu nhân cũng là thê tử của người vậy.. "Um.. " Tô Thuyên không nghĩ tới tự dẫn lửa thiêu thân, gò má hơi đỏ một chút, mỉm cười nói, - Tống đại nhân thật can đảm, ngay cả bản phu nhân mà cũng muốn… - Hồng phu nhân bày ra như thế, nếu như phu nhân đồng ý, thì tại hạ sẽ tận dùng sức mọn để làm hài lòng cho phu nhân. Tống Thanh Thư một lời hai ý nói. Tô Thuyên nghe qua hắn nói thì trong lòng rung động, nhưng cũng không tức giận, thấy Tống Thanh Thư đối với mình lời lẽ khiêu khích, trái lại có chút hưng phấn, thật ra thì Mị công của nàng cũng không phải là vạn năng, trước khi thi triển thuật Mị công, thì cần phải câu dẫn làm cho đối phương điên đảo tâm thần cái đã, lúc đó thần trí đối phương sẽ lộ ra sơ hở, thì nàng mới nhân cơ hội dùng thuật Mị công để khống chế thần trí đối phương được. Tô Thuyên cười duyên xoay chuyển thân mình, để duy trì khoảng cách vừa gần vừa xa với Tống Thanh Thư. - Nhân gia lại đây, ngoại trừ vì là bất bình giùm cho Phương phu nhân, còn có một việc tình muốn hỏi Tống đại nhân. - Hồng phu nhân mời nói, tại hạ biết gì nhất định sẽ nói. Tống Thanh Thư cười cười.. Tô Thuyên cũng không hỏi ngay, trái lại dường như vô ý cầm lấy chén trà trên bàn, phóng tới bên mép giường nhẹ nhàng ngồi xuống rồi nhấp một miếng, đôi môi đỏ hồng cùng chén trà trắng nõn hình thành đối lập mãnh liệt xung kích thị giác của người, một chân co lại, làn tơ váy hướng lên trêu chọc, đem một đôi đùi đẹp dương chi bạch ngọc đùi đẹp bộc lộ ra, cái tiếu nội khố màu hồng thật mỏng ẩn ẩn lộ ra um tùm màu đen thảm cỏ lông mu, Tống Thanh Thư nhìn thoáng qua choáng váng, không tránh khỏi nuốt xuống ngụm nước bọt, trong đầu nghĩ loạn lên ” Xem ra Mị Công quả nhiên cũng lợi hại, Hồ ly tinh, còn có chiêu số gì thì sử hết ra đi...” Thấy đôi mắt của Tống Thanh Thư lén lút nhìn vào bên dưới hạ thể của mình rồi từ từ mất đi thần sắc, thấy hắn không thể qua mặt được mình, Tô Thuyên rất hài lòng với phản ứng của hắn, nàng liền xuống giường bước đi thong thả bước nhỏ trong phòng, ngập ngừng nói: - Lúc trước Tống đại nhân từng nhắc tới... nhắc tới… Hồng giáo chủ luyện công nên hơn mười nắm qua không gần gũi được nữ... Nói được một nửa, Tô Thuyên đỏ mặt không mở miệng nói tiếp... Tống Thanh Thư thì rõ ràng Tô Thuyên là nhân vật lợi hại cỡ nào, chỉ sợ bản thân mình nếu chủ quan bị sơ hở, ngay lập tức sẽ bị nàng lừa gạt dùng Mị công thu phục ngay. - Loại chuyện này…chắc hẳn phu nhân là người trong cuộc, có lẽ rõ ràng nhất mới phải chứ….. Tống Thanh Thư cũng không trực tiếp trả lời, mà không có hảo ý mỉm cười với nàng. Tô Thuyên, thấy Tống Thanh Thư không giống với những nam nhân khác sau khi nghe nàng ám chỉ như thế thì hiểu ra ngay nàng muốn nói chuyện gì rồi, quả thật hắn không phải là dễ dàng đối phó, nên thầm nghĩ "Được.. nếu không thuần phục được ngươi trở thành con chó quỳ dưới váy của ta, ta Tô Thuyên sẽ đổi thành họ Tống.. Tô Thuyên nỗi lên ý hiếu thắng, cái nàng đang cần chỉ là tâm thần Tống Thanh Thư thất thủ trong một giây khắc kia mà thôi, vì vậy tiếp tục trêu đùa Tống Thanh Thư: - Loại chuyện này… nhân gia là nữ nhân… làm sao không biết xấu hổ mà mở miệng nói thẳng ra, việc ta muốn hỏi một chút chính là Tống đại nhân có biện pháp gì để giải quyết không? Tô Thuyên nói xong, thân thể nhích lại gần để cho đôi bầu vú chạm vào người Tống Thanh Thư, nũng nịu nói tiếp: - Như thế nào, Tống đại nhân hiểu chưa, có cách nào để giải quyết giùm cho nhân gia…? Chóp mũi tràn đầy mùi thơm nữ nhân thành thục, lại nghe đến đối phương gần như trần trụi nói thẳng ra, Tống Thanh Thư cũng cảm thấy tâm thần rung động, ánh mắt Tô Thuyên nhạy cảm nắm bắt được cơ hội này, ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt tản mát ra thần thái kỳ dị: - Tống đại nhân, có thấy ta xinh đẹp không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]