- Đúng là một kẻ điên khùng, bị một tiểu tử ngốc nói hươu nói vượn đánh lừa trở thành đồ đệ của hắn, vậy mà đến giờ vẫn còn trung thành tuyệt đối như vậy.
Vân Trung Hạc cùng Nam Hải Ngạc Thần từ trước đến giờ không hợp tính với nhau, nên Vân Trung Hạc khinh bỉ nói tiếp:
- Đã vậy tên tiểu tử thúi kia lại còn số đào hoa còn, mỗi lần ta nhìn trúng nữ nhân xinh đẹp nào thì y như rằng đều là tiểu sư nương của ngươi…hừ…hừ...
- Sư phụ của tài năng lại anh tuấn, võ công cực cao, có nhiều nữ nhân yêu thích thì cũng không có gì kì lạ a… nào giống ngươi, suốt ngày đối với nữ nhân chỉ biết dùng sức mạnh để gian dâm, hãy nhìn lại bản mặt mình đi, ngươi như thế thì nữ nhân nào dám để ý đến ngươi.
Nam Hải Ngạc Thần vỗ vỗ bộ ngực, lớn tiếng đáp trả.
- Dung mạo của ta không dám so với Phan An, thế nhưng cũng vượt qua ngươi là thừa sức.
Vân Trung Hạc song quyền ôm ngực, khà khà cười gằn.
- Hứ..thân ngươi như cây gậy trúc chẳng có mấy lạng thịt, còn lão tử thì cao to uy mãnh sao ngươi sánh bằng?
“ Xoạt..”
Nhạc lão tam rút ra thanh Ngạc Chúy Tiễn cắm trên tảng đá, ánh lửa bắn ra bốn phía.
Vân Trung Hạc liền lùi lại, tay nắm cây Lạn Ngân Hạc Trảo ngưng thần phòng bị:
- Thế nào? Muốn đánh nhau?"
- Tất cả dừng tay lại, còn có lão đại cùng đến, các người đừng để ngoại nhân chê cười.
Bên cạnh xuất hiện một phụ nhân tuy cũng xinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-thau-huong-cai-bien/605003/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.