Thấy Tống Thanh Thư vô lễ nhìn chằm chằm vào mẫu thân, A Kha liền tằng hắng một tiếng, hắn giật mình phục hồi tinh thần, đáp lễ nói:
- Hóa ra là Bình Tây vương phi, hạ quan thất lễ, chỉ là không ngờ rằng vương phi so với lời đồn đại thì còn xinh đẹp hơn nhiều.
Câu nói như thế này thì Trần Viên Viên nghe qua nhiều rồi, nên Vương phi cũng không để ở trong lòng, cười nhạt:
- Cuối cùng thì cũng là một thân xác thối tha mà thôi, ta chỉ hận trời sinh dung mạo như thế này, chỉ làm hại khổ muôn dân thiên hạ.
Nói đến đây, Vương phi vành mắt đỏ lên, nước mắt ứa lệ.
A Kha thấy Tống Thanh Thư vừa mở miệng liền khiến mẫu thân mình rơi lệ, liền cả giận nói:
- Ngươi thật là không biết hay là ngu ngốc… mở miệng ra gọi mẫu thân ta là Vương phi…
Trần Viên Viên vẻ mặt cũng có chút lúng túng, năm xưa Trần Viên Viên bị Ngô Tam Quế đoạt lấy, nàng rất được sủng ái, Ngô Tam Quế cũng vì nàng mà bị người trong thiên hạ phỉ nhổ là đại Hán gian, trong lòng Trần Viên Viên phi thường cảm động với chân tình của Ngô Tam Quế.
Vốn định toàn tâm toàn ý một lòng với lão, nào ngờ Ngô Tam Quế được Mãn Thanh phong làm Bình Tây Vương, nhưng lão lại kiêng kỵ nàng xuất thân không được trong sạch, lo lắng nếu phong nàng làm Vương phi, sẽ bị người trong thiên hạ chế nhạo, Trần Viên Viên biết được tâm tư của lão, tâm tư vô cùng đau khổ rồi trái tim dần nguội lạnh, liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-thau-huong-cai-bien/604978/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.