Chương trước
Chương sau
Tống Thanh Thư đến ngự thư phòng, thì đã nhìn thấy Vi Tiểu Bảo và Đa Long cũng ở sẵn đó, hướng về Khang Hi thi lễ một cái.
- Được rồi, khanh cũng đã tới.
Khang Hi ôn hoà nở nụ cười, ngồi trở lại bên trên Long Ỷ, nói:
- Lần này trẫm triệu các khanh tới đây là muốn nghe qua ý kiến, các khanh cảm thấy nên xử trí những tên thích khách như thế nào đây?
Đa Long nói:
- Đám phản loạn này gan to bằng trời, nên đưa ra xử tội lăng trì để răn đe làm gương.
"Con bà mày.. "
Vi Tiểu Bảo liếc mắt nhìn liếc nhìn Đa Long, trong lòng gã tức giận "Hồng Hoa hội cũng là phản Thanh phục Minh, cũng có thể là cùng với Thiên Địa hội ít nhiều qua lại, phải tìm cách giúp bọn họ một tay, miễn cho sau này sư phụ trách tội..."
Nghĩ vậy nên Vi Tiểu Bảo vội vàng tiến lên nói:
- Muốn giết đám thích khách không khó, chỉ là nô tài lo lắng, hoàng thượng nhiều năm qua là một minh quân, thật khó khăn mới tạo nên trong lòng của dân chúng một vầng hào quang. Nếu như đem đám thích khách xử tử lăng trì, dân chúng không biết rỏ chuyện, nói không chắc còn có thể bên ngoài đồn thổi sai lệch... chỉ có điều hoàng thượng anh minh thần võ, chắc là đã sớm nghĩ đến biện pháp giải quyết trước đó rồi.
Khang Hi mỉm cười, quay đầu lại nhìn Tống Thanh Thư hỏi:
- Còn khanh thì cảm thấy thế nào?
- Thần thì cho rằng, việc cấp bách trước tiên là điều tra rõ chủ sử đứng ở phía sau đám thích khách, nếu không tìm ra, thì hành động như thế này vẫn còn tái diễn, còn về chuyện sống chết của đám thích khách thì chỉ là việc nhỏ.
Tống Thanh Thư suy nghĩ trước tiên cần phải đem sự chú ý của Khang Hi từ nọi người trong Hồng Hoa hội dời qua nơi khác để kéo dài thời gian lại nghĩ cách cứu giúp, chứ nếu như Khang Hi hạ lệnh xử trảm, thì hắn lúc này vẫn đúng là chưa có biện pháp gì cả.
- Không cần tra xét, trẫm biết…
Khang Hi vẻ mặt trầm ngâm nói.
- Thích khách đanh bị nhốt ở Thiên Lao chưa có bị tra khảo…
Đa Long sững sờ, kính phục nhìn Khang Hi nói tiếp:
- Hoàng thượng quả nhiên cao thâm khó dò.
- Trẫm tối hôm qua khi biết được bọn chúng là người của Hồng Hoa hội, liền biết ngay rằng kẻ làm chủ sử là ai…
Khang Hi oán hận nói tiếp:
- Tổng đà chủ Trần Gia Lạc của Hồng Hoa hội lâu nay vẫn cùng với Bảo thân vương có mối quan hệ không minh bạch, theo thám tử báo lại, lần này ám sát trẫm chính là do từ Bảo thân vương trong bóng tối sai khiến.
- Bảo thân vương
Đa Long trong lòng hồi hộp, nghĩ thầm trước đây Bảo thân vương cùng hoàng thượng đã vứt bỏ hiềm khích lúc trước, cùng nhau chống lại quân Mông Cổ, không ngờ cuối cùng là vẫn không nhịn được…
- Con bà nó! Bảo thân vương lại gan to bằng trời như vậy…
Vi Tiểu Bảo vuốt ống tay áo, ra dáng vẻ muốn đánh nhau.
- Hoàng thượng lúc đã khoan hồng độ lượng, không nghờ tới Bảo thân vương còn làm trầm trọng thêm chuyện này, dám làm ra cchuyện khi quân phạm thượng, đúng là thẩm thẩm có thể nhẫn, nhưng thúc thúc không thể nhịn! Hoàng thượng mau hạ lệnh bắt hắn nghiêm hình tra tấn, mới giải được mối hận trong lòng…
- Ừm… Tiểu Bảo ngươi nếu đã tích cực như vậy, thì trẫm sẽ ban một đạo thánh chỉ cho ngươi, hãy chạy đến Thịnh kinh đem Bảo Thân vương đem về trị tội.
Khang Hi trầm giọng nói xong nhìn gã.
Vi Tiểu Bảo ngượng ngùng nói:
- Nô tài nếu như có bản lãnh đó, thì làm gì để cho hoàng thượng lo lắng đến mức như vậy.
- Không biết hoàng thượng dự định xử trí như thế nào vơi người của Hồng Hoa hội?
Tống Thanh Thư lúc này cũng có nghĩ ra chút ít manh mối, Khang Hi đã tỏ rõ là biết ai đứng lưng làm chủ vụ thích khách này, vào lúc này thì đám người Hồng Hoa hội đối với Khang Hi coi như là vô bổ không còn tác dụng, ăn thì không ngon, bỏ đi thì tiếc.
- Trẫm dự định thả bọn chúng ra.
Khang Hi một lời nói ra, tất cả đều giật mình kinh hãi.
Vi Tiểu Bảo thì trong lòng vui vẻ, ngoài miệng lại nói:
- Hoàng thượng sao lại dễ dàng thả bọn chung như vậy?
Tống Thanh Thư cũng nghi hoặc nhìn Khang Hi, trong lúc này cũng đoán không được Khang Hi đang có ý đồ gì.
- Không sai…..
Khang Hi đứng lên, ở trong ngự thư phòng đi qua đi lại, chậm rãi nói ra dòng suy nghĩ:
- Bây giờ quân tiên phong Mông Cổ đang cường thịnh, trẫm còn cần đến sức mạnh của Bảo thân vương, hiện tại động đến hắn vẫn chưa phải là lúc.
- Vậy thì chẳng phải là để hắn bắt nạt, mà mình thì lại không thể hoàn thủ?
Vi Tiểu Bảo trợn mắt lên hỏi.
- Haha… ngược lại không phải là vậy đâu… Khang Hi cười nói:
- Quãng thời gian trước trẫm đã giải quyết xong Kim Xà vương, bây giờ không còn nỗi lo ở phía nam về sau, có thể từ bây giờ bắt đầu rãnh tay để đối phó với Bảo thân vương, chỉ là những việc này đều cần phải có thời gian.
Tống Thanh Thư đã hiểu ra:
- Do đó hoàng thượng muốn thả người của Hồng Hoa hội, lo lắng Bảo thân vương chó cùng rứt giậu ….
- Không sai…
Khang Hi gật đầu tán thành rôi nói:
- Bảo thân vương đang chằm chằm nhìn vào động tĩnh kinh thành, lo lắng đám người của Hồng Hoa sẽ đem hắn khai ra, hắn đang lâm vào thế cỡi lưng cọp, vạn nhất vào lúc này, có kẻ mang lòng dạ khó lường ở bên cạnh quạt gió thổi lửa, Bảo thân vương sẽ khởi binh làm phản ngay lập tức, thì Đại Thanh sẽ gặp nguy hiểm.
- Vì lẽ đó mà hoàng thượng cũng không cần tra khảo, trực tiếp thả ra đám người Hồng Hoa hội, để trấn định tinh thần của Bảo thân vương?
Tống Thanh Thư nghe qua thì ánh mắt rạng ngời.
- Nhưng làm như vậy thì cũng quá tiện nghi những tên phản tặc kia.
Đa Long tức giận bất bình nói.
- Thật vậy không?
Khang Hi lộ mỉm cười gian trá,:
- Hồng Hoa vào cung ám sát, trẫm không chỉ thả bọn họ, hơn nữa lại không tra khảo, người Hồng Hoa hội trở về báo lại cho Bảo thân vương, ngay cả thẩm tra cũng không có, các ngươi cảm thấy Bảo thân vương sẽ nghĩ như thế nào về chuyện như thế?
- Hắn sẽ cho cho rằng người Hồng Hoa hội đã đầu hàng về phía chúng ta rồi.
Vi Tiểu Bảo hưng phấn nói:
- Bên trong nghi kỵ lẫn nhau, nhất định là sẽ chó cắn chó.
Khang Hi khẽ mỉm cười, trong lòng suy nghĩ, cứ cho rằng Hoằng Lịch sẽ biết Hồng Hoa hội để lộ bí mật mà chính mình không bị truy cứu là được, Hoằng Lịch sẽ hiểu rõ ràng vì sao. Rất nhiều lúc chân tướng cũng không quan trọng, trọng yếu chính là khí độ mà thôi... Đương nhiên những vấn đề thâm sâu trong chính trị, Khang Hi không cần thiết phải nói cho mấy tên thần tử này nghe.
- Trẫm gọi các khanh tới đây, chính là muốn các khanh tìm biện pháp âm thầm đem người Hồng Hoa hội thả ra ngoài, dù sao trẫm cũng kiêng kỵ các đại thần, bọn họ thì đường nhiên không muốn buông tha cho những thích khách này rồi.
Khang Hi ánh mắt đảo qua ba người nói.
- Chuyện này hoàng thượng cứ giao cho hạ thần phụ trách đi.
Tống Thanh Thư xung phong nhận việc nói.
- Cũng được, khanh võ công cao cường, là người lựa chọn tốt nhất để làm việc này.
Khang Hi gật đầu nói tiếp:
- Đa Long, ngươi trong bóng tối phối hợp cùng Thanh Thư, lúc cần thiết, cũng có thể hi sinh mấy tên thị vệ, nên nhớ chuyện ngày hôm nay trong căn phòng này, trẫm không muốn bất cứ thêm người nào biết.
Tống Thanh Thư liền vội vàng nói:
- Chúng thần rõ rồi!
Ra khỏi ngự thư phòng, Đa Long lặng lẽ hỏi:
- Tống huynh đệ, cần ta phối hợp như thế nào thì cứ việc nói nhé.
- Để ta tới Thiên Lao trước xem mấy tên thích khách kia như thế nào rồi hãy tính.
Tống Thanh Thư suy nghĩ, quyết định trước tiên cùng người Hồng Hoa hội tiếp xúc cái đã rồi mới tính chuyện thả ra.
Đi tới Thiên Lao, thị vệ hỏi:
- Tống đại nhân, vì phòng ngừa bọn họ thông cung, những tên thích khách đều nhốt đơn độc bên trong riêng rẽ từng phòng, không biết Tống đại nhân muốn thẩm vấn ai trước?
- À..đi đến gặp Triệu Bán Sơn trước đi.
Tống Thanh Thư đến gần gian phòng giàm, thì thấy Triệu Bán Sơn đã cỡi áo, ngồi dưới đất cả người đổ đầy mồ hôi.
- Tên mập đáng chết, ngòi trời thì nắng nóng, ngươi không chịu ở nhà hóng gió lại một mực chạy tới hoàng cung để vào thiên lao, tội tình gì mà ngu ngốc như thế.
Tống Thanh Thư nghiêng người dựa vào ở cửa phòng buồng giam, nhìn Triệu Bán Sơn như là quả quả cầu thịt rất buồn cười.
- Hừ!
Triệu Bán Sơn mặc kệ hắn, xoay người, tiếp tục dùng bàn tay của mình làm quạt phe phẩy, xiềng xích trên người vang vọng leng keng.
- Ngươi không để ý tới ta cũng không sao cả…
Tống Thanh Thư cười nói:
- Chỉ là ngươi đã từng có ân với một bằng hữu của ta, nể mặt của nàng, ta sẽ cứu ngươi thoát ra bên ngoài.
- Bằng hữu ngươi là ai?
Triệu Bán Sơn rốt cục cũng tò mò xoay người lại hỏi.
Tống Thanh Thư không nói, quay người rời đi, trong thiên lao, hắn cũng không tiện nói ra tên Hồ phu nhân, lúc trước Triệu Bán Sơn có ân với hai mẫu tử bọn họ, ngày trước lúc rảnh rỗi hắn đã từng nghe Hồ phu nhân kể qua..
Đến buồng giam của Văn Thái Lai, Tống Thanh Thư thì tính khí không tốt như vừa rồi:
- Văn tứ gia, tư vị trong thiên lao như thế nào rồi?
- Cẩu quan, Văn mỗ nếu có thể thoát được ra ngoài, ta nhất định giết ngươi để tiết mối hận trong lòng.
Văn Thái Lai đến vừa thấy hắn đi vào, muốn lao đến, nhưng cả người bị xiềng xích trói chặt...
Tống Thanh Thư lắc đầu:
- Lấy võ công của ngươi, muốn giết ta chắc là khó đấy.
Thấy Văn Thái Lai căm thù nhìn mình, Tống Thanh Thư cũng không quan tâm, mở miệng nói:
- Ta và ngươi sẽ làm một cái giao dịch, có đồng ý không?
- Phi!
Văn Thái Lai giọng vẫn căm hận nói:
- Giữa Văn mỗ và cẩu quan Thát Tử sẽ chẳng có một cái giao dịch nào cả..
- Hừ…nếu như giao dịch này có quan hệ đến tính mạng của người Hồng Hoa hội, vậy thì người tính như thế nào?
Tống Thanh Thư đã định liệu trước nên nhìn hắn nói.
- Cái gì?
Văn Thái Lai vừa nghe xong, lại nhìn chăm chằm Tống Thanh Thư.
- Tống mỗ từ trước đến giờ kính ngưỡng nhà nhân phẩm mấy vị đương gia của Hồng Hoa hội, cuộc chiến bên trong Càn thanh cung cũng là do Tống mỗ thân bất do kỷ, các ngươi lại giả mạo là thủ hạ của ta, đương nhiên nếu có chuyện xảy ra, rõ ràng ta cũng liên can dính líu quan hệ…
Thấy sắc mặt Văn Thái Lai từ từ trở nên giãn ra, hắn tiếp tục nói:
- Mấy vị đương gia Hồng Hoa hội sau khi bị bắt, Tống mỗ trắng đêm cũng khó ngủ, nên quyết định cứu lấy mấy vị đương gia ra ngoài….
- Ngươi đang dùng cái quỷ kế gì đây?
Văn Thái Lai nghi ngờ nhìn hắn, trong đáy lòng không thể nào tin được.
- Đương nhiên, vừa rồi những lời nói của ta chỉ là lời nói suông…
Tống Thanh Thư đột nhiên trở nên rất tà ác nói:
- Vì lẽ đó ta mới âm thầm đến đây cùng Văn tứ gia làm cái giao dịch.
- Giao dịch gì?
Văn Thái Lai trầm giọng hỏi.
- Ta có thể cứu ngươi và mấy vị huynh đệ đi ra ngoài, có điều ta cũng không thể làm không công, gần đây Tống mỗ xem một thứ đồ vật của Văn tứ gia, chỉ đáng tiếc vật này Văn tứ gia coi như là trân bảo, e rằng không nỡ…
Tống Thanh Thư vừa nói vừa lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.
- Hừ! Chỉ cần có thể cứu mấy vị huynh đệ Hồng Hoa hội của ta, nếu người muốn lấy đầu của ta, Văn mỗ cũng sẽ không một chút nhíu mày, đã dám thế thì còn có món đồ gì mà không nỡ…
Văn Thái Lai nói chắc như đinh đóng cột.
- Vậy thì ta sẽ nói thẳng:
Tống Thanh Thư có chút quỷ dị nói:
- Sau trận chiến, Tống mỗ đối với phong thái tôn phu nhân Lạc Băng khó quên, từ lúc đó thì bắt đầu ngày nhớ đêm mong, không biết Văn tứ gia có thể cam lòng từ bỏ yêu thích của mình được không?
- Vô liêm sỉ!
Văn Thái Lai như một con sư tử điên, hướng về phía Tống Thanh Thư đánh tới, trên người xích sắt bị căng ra thẳng tắp, vẫn không có cách nào tới gần được trước người đối phương.
- Văn tứ gia hãy suy nghĩ lại thật kỹ đi, cuối cùng là muốn phu nhân của mình hay là xem trọng tính mạng của các huynh đệ còn lại trong thiên lao…
Tống Thanh Thư ném qua một cây bút cùng với một tờ giấy, từ tốn nói:
- Nếu như đã thông suốt, cứ giấy trắng mực đen viết xuống, đem phu nhân Lạc Băng chuyển tặng cho Tống mỗ... có điều đừng có suy nghĩ quá lâu, vì hoàng thượng đã quyết định ngày mai sẽ xử trảm các ngươi, nếu trước khi trời tối ngày hôm nay vẫn không có câu trả lời, thì Tống mỗ dù có ba đầu sáu tay cũng không thể ra sức…
"Gừ..gừ.. “
Văn Thái Lai vô cùng thống khổ, cầm lấy tờ giấy trước mặt xé nát tan.
Nghe được phía sau lưng mình truyền đến tiếng gào thét, Tống Thanh Thư bình tĩnh xoay người lại, hướng về phía buồng giam của Dư Ngư Đồng bước đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.