- Bỗng nhiên Viên phu nhân hỏi như vậy, làm cho tại hạ không biết trả lời làm sao.. Tống Thanh Thư giật mình, nghi hoặc nhìn nàng. Viên phu nhân hỏi tới: - Mau nói cho ta biết." - Cũng có chút ít.. Nhưng khi thấy vẻ mặt Viên phu nhân có xu thế chuyển qua âm u, Tống Thanh Thư vội vã đổi giọng: - Yêu thích rất là yêu thích! Viên phu nhân nghe vậy liền nói: - Nếu ngươi yêu thích ta, có phải là ta nói cái gì thì ngươi cũng đều sẽ làm theo?" - Đó là đương nhiên, chỉ cần Viên phu nhân một câu nói, dù cho là lên núi đao hy xuống biển lửa, tại hạ cũng sẽ không một chút nhíu mày do dự. Tống Thanh Thư mạnh miệng đến nói tới không chút nào kiêng kỵ, hắn nghĩ thầm lúc này nói lời ngon ngọt với nàng, thì cũng sẽ không mất đi cân thịt nào. - Tốt lắm, vậy bây giờ ta muốn ngươi từ nơi này miệng vực thẳm này nhảy xuống bên dưới. Viên phu nhân chỉ tay vực núi cách mấy bước chân, khóe miệng hiện ra nét giảo hoạt. Tống Thanh Thư đi ra ngoài nhô đầu xem xét, mặt lộ vẻ vẻ do dự: - Vách núi này bên dưới sâu không thấy đáy, nhảy xuống chắc chắn là xương cốt không còn. - Sợ sao? Viên phu nhân cười lạnh nói tiếp: - Vừa nãy là ai nói sẽ vì ta bất kể nhảy vào dầu sôi lửa bỏng? Đã như vậy, thì ngươi cứ thu lại hồi tâm tư đó trong lòng, chúng ta vẫn còn có thể làm bằng hữu. - Tại hạ chỉ là muốn nói sẽ không ai thay tại hạ nhặt xác, trong lòng có chút bi thương mà thôi. Tống Thanh Thư mỉm cười đau thương tiếp tục nói: - Sau khi tại hạ chết đi, nếu có thể vào những lúc đêm vắng tình cờ còn nhớ tới tại hạ, thì dù có chết đi cũng yên lòng. Vừa dứt lời, Tống Thanh Thư nhún người một cái, từ trên vách núi nhảy xuống. Thấy hắn thật sự không lo lắng mà nhảy xuống, Viên phu nhân cảm bất ngờ, có điều trên mặt nàng lại không có một chút nào kinh hoàng, trái lại còn có thêm một phần tình ý khó hiểu, nàng ngơ ngác đứng ngây ra, trong lòng thở dài: "Chẳng lẽ đây là thiên ý?" Đi tới bên cạnh vách núi, nhìn mây mù lượn lờ bên dưới vực sâu, Viên phu nhân hàm răng khẽ cắn, cũng nhún người nhảy xuống. Trong nháy mắt, Viên phu nhân đang rơi xuống giữa không trung thì chân chạm đến một bình đài nhô ra, nàng mờ mịt phát hiện ra Tống Thanh Thư, mỉm cười hỏi: - Ngươi kiếm về được một cái mạng còn không cao hứng sao? - Không ngờ sâu bên dưới mấy trượng lại có một bình đài nhô ra như thế. Tống Thanh Thư ngẩng đầu nhìn trên đỉnh vách núi cảm khái. Nhưng trong lòng hắn đang cười thầm, may là chính mình trước đã tới Kim Xà động này, nếu không thì bị Viên phu nhân doạ dẫm chết ngất a. - Sao ngươi ngốc quá vậy? Bình thường thì ngươi đâu có nghe lời ta đâu, tại sao lần này vừa nói thì ngươi mắt cũng không chớp cái nào liền nhảy xuống? Nhìn Tống Thanh Thư, Viên phu nhân trong mắt ánh lên một thần thái khó tả. - Bởi vì là Viên phu nhân muốn ta nhảy xuống. Tống Thanh Thư ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng. Đối diện với hắn trong chốc lát, Viên phu nhân cảm thấy tim mình đập nhanh, sắc mặt có chút không tự nhiên liền quay đầu đi, nàng hít vào một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: - Ngươi theo ta vào trong hang động này đi. Quỳ gối trước mộ phần Kim Xà Lang Quân, nhìn trên mộ bia ghi tên: " Phu thê Viên Thừa Chí cẩn lập" Viên phu nhân tựa như trở về năm xưa lúc cùng Viên Thừa Chí chỉnh đốn lại phần mộ phụ thân, đoạn thời gian đó hai người cỡ nào tiêu dao khoái hoạt, duy nhất nàng lo lắng chỉ là Cửu công chúa mà thôi, bây giờ nhớ tới đến lúc trước cứ lo được lo được mất thật là buồn cười biết bao, sau khi mất đi duy nhất, nàng mới biết cái gì gọi là chân chính thống khổ... Nhìn Viên phu nhân bi thống, Tống Thanh Thư đoán là nàng lại nghĩ tới Viên Thừa Chí, hắn cười khổ, rồi quan sát chung quanh Kim Xà động đến. Trở lại chốn cũ, Tống Thanh Thư lại nhớ tới Mộc Uyển Thanh, không biết nàng hiện tại như thế nào rồi... Tâm tư vạn ngàn, trong phút chốc cả hai đều im lặng rơi vào hoài niệm. Từ Kim Xà động trở ra, Viên phu nhân ngạc nhiên nhìn Tống Thanh Thư hỏi: - Ngươi không thắc mắc là ta đang bái với ai sao? Tống Thanh Thư nghĩ thầm đương nhiên là biết, nhưng ngoài miệng trả lời: - Xem trên chữ viết trên mộ bia, có phải là năm xưa uy chấn giang hồ Kim Xà Lang Quân, chỉ là tại hạ không nghĩ tới lão tiền bối là phụ thân của Viên phu nhân. Viên phu nhân quay đầu lại nhìn núi xa, thở dài một hơi: - Trong giang hồ, mặc cho võ công là cao thâm đến đâu, danh tiếng đến chừng nào, cuối cùng cũng chỉ là một dốc đất vàng. Cha ta năm xưa khi các đại phái nghe tiếng đã sợ mất mật, chỉ vẻn vẹn không quá mười mấy năm, trên giang hồ bây giờ biết được tên tuổi Kim Xà Lang Quân e rằng cũng chẳng có bao nhiêu người. Còn bây giờ phong quang vô hạn Kim Xà vương Viên Thừa Chí cũng đã mất, mười mấy năm sau ai lại còn có nhớ tới huynh ấy.... - Chí ít thì còn có Viên phu nhân nhớ tới, đối với Viên Thừa Chí mà nói, là đã quá đủ rồi. - Đúng đấy, chỉ cần ta nhớ tới hắn, những người còn lại có nhớ hay không cũng chẳng có quan hệ gì. Viên phu nhân cay đắng mỉm cười, lẩm bẩm nói tiếp: - Không đúng, Cửu công chúa chắc chắn là cũng sẽ nhớ tới hắn... ……………………………………………………………………………………………… Hai người một đường đi tới trên đỉnh núi Triêu Dương, khi thấy sư phụ Mục Nhân Thanh râu tóc bạc trắng, Viên phu nhân trong lòng chua xót, quỳ gối ở trước mặt lão, nức nở kêu lên: - Sư phụ.. Mục Nhân Thanh liền vội vàng đỡ Viên phu nhân đứng lên, cũng rướm lệ: - Chuyện của Thứa Chí, sư phụ cũng nghe nói qua, đúng là hài tử số khổ. - Lần này đệ tử đến đây, là muốn mời sư phụ vì Thừa Chí mà đứng ra làm chủ. Lau khô nước mắt, Viên phu nhân cắn răng nói. Mục Nhân Thanh trầm ngâm, thở dài một hơi: - Được rồi lão phu cũng gần đất xa trời, sẽ lên kinh thành thử xem Đông Phương Bất Bại võ công đến cùng là cao cường đến đâu. Viên phu nhân biến sắc: - Thanh Thanh sao dám để sư phụ đặt mình vào nguy hiểm, Viên đại ca có linh thiêng, cũng sẽ không đồng ý chuyện này. Mục Nhân Thanh giơ tay ngăn lại không cho nàng tiếp tục nói, bình thản: - Có thể con còn chưa biết, phu phụ Quy Tân Thụ sư huynh của Viên Thừa Chí sau khi nghe được hắn bị ngộ hại, bây giờ sắp xếp công việc riêng đã ổn thỏa, hiện nay có lẽ là đang đi đến Yến kinh để báo thù cho Thừa Chí. Ta làm sư phụ, làm sao khoanh tay đứng nhìn đồ đệ đang dấn thân vào nguy hiểm? Viên phu nhân lo lắng khuyên nhủ: - Sư phụ, xin thứ cho đệ tử mạo phạm, võ công sư phụ cùng Viên đại ca không chênh lệch với nhau bao nhiêu, giò mà đi đến kinh thành, không khác nào lấy là lấy trứng chọi đá a. Mục Nhân Thanh cười nói: - Thừa Chí học được tất cả võ công của sư phụ, hắn lại dung hợp được võ công của Kim Xà Lang Quân, từ lâu đã giỏi hơn sư phụ. - Nếu thế thì hà tất sư phụ phải mạo hiểm, Thanh Thanh lần này đến đây cũng không phải là... Viên phu nhân nghĩ thầm nếu như sư phụ có xảy ra sơ xuất gì nguy hiểm, Viên Thừa Chí chắc chắn sẽ không tha thứ cho mình. Mục Nhân Thanh nghiêm túc, ánh mắt thăm thẳm nhìn về phía xa. - Có một số việc, đã biết rõ là khó thành, nhưng cũng phải làm mà thôi. - Sự phụ…. ý tứ của đệ tử là muốn sư phụ đứng ra mời lão tiền bối Phong Thanh Dương của Hoa Sơn kiếm tông hạ sơn ra mặt. Viên phu nhân quýnh lên, cuối cùng cũng đem một câu nói được đầy đủ. - Phong sư thúc? Mục Nhân Thanh ngẩn người ra, cúi đầu nhìn Hạ Thanh Thanh,: - Thanh Thanh, ngươi từ chỗ nào biết được tung tích sư thúc? Viên phu nhân có chút lúng túng, xoay tay chỉ về phía Tống Thanh Thư: - Là vị bằng hữu này của đệ tử nói. Mục Nhân Thanh lúc này mới chú ý tới Tống Thanh Thư, thấy hắn khí vũ hiên ngang, hô hấp đều đều, hiển nhiên là cao thủ nội gia, liền vội vàng hỏi: - Không biết công tử xưng hô như thế nào? Tại sao lại biết được tung tích về sư thúc? - Tại hạ là Tống Thanh Thư, biết được tung tích Phong lão tiền cũng là do ngẫu nhiên. Tống Thanh Thư chắp tay nói: - Năm kia tại hạ đã từng ở Hoa Sơn cùng Phong lão tiền bối giao thủ, học hỏi cũng được rất nhiều. Hắn cũng không dám nói Phong Thanh Dương tức giận đến suýt chút nữa giết hắn. - Sư thúc đang ở núi Hoa Sơn? Mục Nhân Thanh ngạc nhiên, lúc trước phái hai tông kiếm và khí của Hoa Sơn đại chiến, lúc mấu chốt Phong Thanh Dương chẳng biết đi đâu biệt tích, sau lần đó đến giờ vẫn không có tin tức, mọi người đều cho rằng Phong Thanh Dương đã đi về cõi tiên, không ngờ tới đến giờ vẫn còn ở trên nhân gian. Đột nhiên phản ứng, Mục Nhân Thanh nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Tống Thanh Thư, trên mặt lộ ra không tin: - Tống công tử mới vừa nói cùng đã từng cùng Phong sư thúc giao thủ? Cũng khó trách Mục Nhân Thanh hoài nghi, năm xưa Phong Thanh Dương sử dụng kiếm là kỳ tài bất thế, hai mươi tuổi xuấy hiện, đã trở thành đệ nhất cao thủ phái Hoa sơn, phải biết năm đó phái Hoa sơn không giống như bây giờ nhân tài hai tông kiếm khí héo tàn, khi đó phái Hoa sơn mạnh mẽ, cao thủ xuất hiện lớp lớp, địa vị ở trong chốn võ lâm cùng Thiếu Lâm sánh vai. Vơi lại chiến tích Phong Thanh Dương cực kỳ huy hoàng, chỉ dựa vào một thanh kiếm, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, một người địch lại Nhật Nguyệt Thần Giáo với Nhâm giáo chủ Nhậm Ngã Hành, còn giết chết Thập trưởng lão của Nhật Nguyệt Thần Giáo lúc tấn công trên Hoa Sơn, đúc ra một đoạn thần thoại trong chốn võ lâm. Nếu như Phong Thanh Dương còn sống sót, mấy chục năm qua nội lực tích lũy tất nhiên đã tới cảnh giới thượng thừa, có thể đạt đến cảnh giới bán thần. Đối với võ công của sư thúc như vậy, Tống Thanh Thư tuổi còn quá trẻ, lại dám nói đã từng giao thủ với Phong Thanh Dương, đương nhiên Mục Nhân Thanh không tin. - Không sai. Tống Thanh Thư đáp. - Vậy để lão phu mở mang kiến thức về tuyệt thế thần công của công tử thử xem. Cười lạnh một tiếng, Mục Nhân Thanh nghiêng người phóng đến. Theo động tác của Mục Nhân Thanh, Tống Thanh Thư cũng nghiêng người, biến hóa góc độ mũi chân, Mục Nhân Thanh vừa nhìn thấy, lập tức thu chiêu lùi về sau. Mục Nhân Thanh biết vừa rồi một chiêu của mình đã bị đối phương đóng kín, đối phương mơ hồ đã có tâm ý phản kích, trực giác nói cho Mục Nhân Thanh nếu tiếp tục xuất chiêu về phía trước, nhất định sẽ bị trúng chiêu của hắn. - Tống công tử, đắc tội rồi. Trong lòng cảm thấy quái lạ, Mục Nhân Thanh nhẹ nhàng xoay người một cái, thanh kiếm đã xuất hiện ở trong tay, một chiêu kiếm đâm ra, bao hàm tâm huyết kết tinh mấy chục năm qua, vững chắc như núi, nhẹ nhàng như gió, biến hoá thất thường, mau lẹ vô cùng hướng về Tống Thanh Thư đâm tới. Tống Thanh Thư lần này quả nhiên có chút thay đổi sắc mặt, lùi về sau một bước, ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào bên dưới sườn trái Mục Nhân Thanh tầm ba tấc. Mục Nhân Thanh có một loại ảo giác, nơi sườn trái mơ hồ có chút nóng rực lên, trong lòng biết đối phương đã nhìn thấu sơ hở của chiêu này, nếu lại thu chiêu thì tự chuốc nhục nhã, trong lúc nhất thời cảm thấy khí huyết cuồn cuộn dâng trào. Viên phu nhân chỉ thấy Tống Thanh Thư còn chưa có ra tay, đã làm cho sư phụ hai lần xuất chiêu uy lực lại tay trắng trở về, trong lòng hoảng hốt: "Võ công của hắn đã cao đến loại cảnh giới này sao? Lần trước tại Dương Châu Lệ Xuân viện, hắn rõ ràng còn hơi kém so với Viên đại ca..." Mục Nhân Thanh cuối cùng thì lặng lẽ thở dài: - Tống công tử tuổi còn trẻ, đối với nhận thức kiếm pháp đã cao minh đến cảnh giới như vậy, chẳng khác gì Phong sư thúc "Đoán trước ý đồ kẻ địch, tấn công địch tất cứu" có hiệu quả tuyệt diệu như nhau, vừa rồi lão phu lại hoài nghi công tử nói cùng Phong sư thúc giao thủ, thực sự lão phu đúng là ếch ngồi đáy giếng. - Mục chưởng môn quá khiêm tốn, tại hạ thật ra là đối với Ngũ Nhạc Kiếm Pháp khá quen thuộc, nên không xem là bản lãnh thật sự. Tống Thanh Thư cúi chào. - Tuổi còn trẻ, không kiêu không vội, hiếm thấy… hiếm thấy. Mục Nhân Thanh mỉm cười, hỏi: - Tống công tử có biết Phong sư thúc hiện đang ở nơi nào không vậy?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]