- Đừng dùng loại ánh mắt như thế nhìn tại hạ, ngày đó ở Dương Châu tại Lệ Xuân viện, cái gì không nên xem thì tại hạ cũng đã nhìn, chỗ nào không nên rờ thì tại hạ cũng đã sờ soạng, Viên phu nhân cần gì mà phải phản ứng mạnh như vậy.
- Không được nhắc tới chuyện đó..
Nghĩ đến vào đêm đó hai người triền miên, Viên phu nhân liền cảm thấy khổ tâm cực kỳ.
- Không cho nhắc thì không nhắc..
Tống Thanh Thư thở dài, khi Viên phu nhân thấy Tống Thanh Thư ôm mình đi về phía giường, nàng sợ đến hoa dung thất sắc:
- Không ngờ tới ngươi là dạng người như thế..
- Không phải Là Viên phu nhân cho rằng tại hạ giết phu quân của Viên phu nhân sau, đã là như vậy, thì tại hạ sẽ...
Ánh mắt quỷ dị của Tống Thanh Thư chăm chú quét qua trên người nàng từ trên xuống dưới.
- Um… sẽ dứt khoát thu nhận Viên phu nhân, giết phu cướp thê, há không phải là một chuyện nhạc sự?
Làn da ngọc như sương tuyết da thịt hiện ra lộng lẫy, eo thon dương liễu, bụng dưới bằng phẳng, mông ngọc tròn trịa, hai chân thon dài rắn chắc, khắp nơi thân thể của nàng đều mang một cảm giác mê hoặc khó có thể dùng ngôn ngữ diễn tả, cái tiểu nội khố bé nhỏ hơi bao trùm cái đào nguyên bí mật mê người, nơi trung gian hãm vào cái khe làm cho Tống Thanh Thư nước bọt như muốn chảy dài, ẩn hiện cạnh hai bên đường viền cái tiểu nội khố um tùm cỏ thơm đen nhánh bóng loáng, đầu độc mị người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-thau-huong-cai-bien/604925/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.