Chương trước
Chương sau
- Trương giáo chủ một thân sử dụng thần công Càn khôn đại na Di, thần diệu vô biên, năm đó tại Quang Minh đỉnh một người độc chiến với cao thủ lục đại phái, thí chủ võ công so với Trương giáo chủ vẫn còn không đủ.
Khô Vinh đại sư suy nghĩ một lát, nêu ra phán đoán của mình.
- Vậy thì đại sư đã biết vì sao vãn bối còn mơ ước đến Lục Mạch Thần Kiếm của quý phái rồi chứ?
Tống Thanh Thư lại cười khổ nói, lời này vừa ra khỏi miệng, hắn cũng đã thừa biết là Lục Mạch Thần Kiếm cũng lại không có duyên với hắn rồi, có điều hắn chính là một con người như vậy, tuy rằng lúc hành động cũng đôi khi đê tiện, nhưng luôn luôn có khí khái và ngạo khí, có lúc hắn cũng không muốn mình quá mức hèn mọn, vì thế bây giờ xem thường câu nói dối.
Quả nhiên nghe được lời nói của hắn, Khô Vinh thầm một câu niệm phật:
- Thí chủ đã thẳng thắn cho bần tăng biết, đủ thấy thí chủ là một người quang minh chính đại. Chỉ tiếc là Lục Mạch Thần Kiếm bản phái từ trước đến giờ bất truyền cho người ngoài, bần tăng cũng không muốn trở thành tội nhân trăm năm của Đoàn thị, mong rằng thí chủ thứ lỗi."
- Vãn bối cũng lý giải, đêm nay quấy rối các vị đại sư thanh tu, mong rằng xin thứ tội.
Nói xong Tống Thanh Thư cười dài một tiếng, xoay người rời đi.
Chúng tăng cũng không ngăn trở, nhìn bong dáng Tống Thanh Thư rời đi, Thiên Nhân phương trượng suy nghĩ: “ Từ đây võ lâm sợ rằng sẽ xảy ra nhiều chuyện. “
…………………………………………………………………………………………..
Sau khi rời khỏi Thiên Long tự, Tống Thanh Thư cũng âm thầm hối hận, thật vất vả với mấy cái lão hòa thượng kia, mình cần gì phải giải thích đây đó...
Có điều một ý niệm lóe lên, cứ muốn Lục Mạch Thần Kiếm thì có ích lợi gì? Ngược lại trong thiên hạ còn có nhiều bí tịch võ học như vậy, cần gì mình phải đơn phương yêu mến một cành hoa?
Nghĩ đến đây, Tống Thanh Thư tâm tình lại trở nên cao hứng, lập tức phấn khích lại cất bước trên con đường tìm kiếm võ lâm bí tịch.
Bắc minh thần công, Lăng Ba vi bộ, thêm Lục Mạch thần kiếm chết tiệt xem ra là đã không còn hi vọng, bây giờ thì phải suy nghĩ thật kỹ, Cửu dương chân kinh nằm đâu đó trong khu Côn Lôn rậm rạp, đi tìm không phải là chuyện đơn giản, đã có Thần Chiếu kinh cùng Cửu âm chân kinh thì Cửu dương thần công cũng không quá quan trọng, với đây là võ công của Trương Vô Kỵ, nghĩ đến đã thấy buồn nôn, Tống Thanh Thư rất nhanh bỏ qua ý nghĩ đi tới Côn Lôn.
Nam Hải bạch thủ Thái Huyền Kinh thì quá mức mờ mịt, biển cả rộng mênh mông, mình chưa tìm được Hiệp Khách đảo, thì đã táng thân vào bụng cá, hắn lắc lắc đầu, cũng đem phương án này phủ định.
Tịch Tà Kiếm Phổ... ạch..bỏ qua..!
Bên trong Hoàn thi thủy các của Mạn đà sơn trang có cái gì Tiểu vô tương công, có điều Cửu dương chân kinh mà mình còn không nghĩ tới, thì một bộ Tiểu vô tương công lại tính là gì? Rất nhanh lại phủ định bỏ qua.
Ngọc nữ tố tâm kiếm pháp của Cổ Mộ phái, tay trái khoang tròn, tay phải ngang dọc? Tống Thanh Thư dùng hai tay thử mấy lần vẽ đồ hình, oán thầm không ngớt, tuy rằng mình thông minh lanh lợi, nhưng tả hữu chi phối thì chắc không học được, như vậy Ngọc nữ tố tâm kiếm pháp cũng luyện không thành rồi, lại nói loại kiếp pháp này uyển chuyễn uốn éo cũng không phù hợp với khí chất phiêu lãng nhẹ nhàng của mình...
“ Bạch y như tuyết, nhất kiếm tây lai, thiên ngoại phi tiên,..”đó mới là hình ảnh mà tất cả nam nhân đều ngóng tới a…
Xem ra bây giờ mục tiêu còn lại khả thi nhất là Hoa Sơn Độc cô cửu kiếm, nghĩ đến thần kiếm pháp thần kỳ trong truyền thuyết, Tống Thanh Thư nóng lòng, suốt ngày đêm bước đi tìm kiếm.
"Ta không tin bên trong Tư quá nhai Hoa Sơn không thu hoạch được gì!"
…………………………………………………………………………………………….
Lại nói bên ngoài ngàn dặm tại Động Đình hồ bên cạnh chùa Bạch Mã, tại Dược vương trang, Hồ Phỉ cùng Trình Linh Tố đang trợn to mắt nhìn trước mắt một nữ nhân xinh đẹp:
- A di đúng là thê tử của Tống thúc thúc sao?"
Chu Chỉ Nhược da mặt giật lên, không thể làm gì khác hơn là phải nở nụ cười:
- Đúng vậy, tiểu điệt ạ.. Tống thúc thúc là phu quân của a di, bởi vì bị thương nặng, không muốn liên lụy đến ta, nên tự mình đi khắp thiên hạ tìm kiếm danh y trị liệu, a di đã đến bái phỏng Tung Châu Tiết thần y cùng với danh y Bình Nhất Chỉ nhưng không gặp, nghe nói là Tống thúc thúc xuất hiện ở tại Dược Vương trang này, a di thật vất vả mới tìm tới đây, tiểu điệt có thể cho a di biết Tống thúc thúc đã đi nơi nào có được không?
Thì ra Chu Chỉ Nhược tìm khắp Tống Thanh Thư khắp nơi không thấy, cuối cùng cũng tìm tới được Dược Vương trang, thế nhưng nàng vẫn kiêng kỵ tên tuổi Độc Thủ Dược Vương, nên không dám mạo phạm, đành phải xảo ngôn lừa gạt hai tên tiểu tử này.
- Hừ, tiểu điệt còn tưởng rằng Tống thúc thúc là cái gì chính nhân quân tử, thì ra trong nhà đã sớm có thê thất, lại vì sao còn trêu chọc mẫu thân của tiểu điệt chứ!
Tiểu Hồ Phỉ hừ lạnh nói.
- Hèn chi lúc trước ta thấy ánh mắt của Tông thúc thúc cứ nhìn chằm chằm vào ta, liền biết ngay không phải là người tốt.
Một bên Trình Linh Tố vỗ tay phụ họa nói.
- Vậy các ngươi có thể nói cho a di biết Tống thúc thúc đi đâu không?
Không biết tại sao, khi nghe hai tên tiểu tử này đang cố sức chửi Tống Thanh Thư, trong lòng Chu Chỉ Nhược lại sản sinh một trận khoái ý.
- À…, nghe sư phụ nói cái gì nhân sâm ngàn năm có thể làm cho người chết hồi sinh, Tống thúc thúc liền đần độn chạy đến Trường Bạch Sơn để tìm kiếm đi đào nhân sâm.
Hồ Phỉ cười hắc hắc nói.
Trình Linh Tố ánh mắt sáng ngời, cũng phối hợp nói:
- Sư phụ lúc đó còn nói nhân sâm ngàn năm chỉ có ở trong truyền thuyết, để Tống thúc thúc cũng đừng quá mong đợi, nào có ngờ khi Tống thúc thúc nghe xong liền mừng rở liền ngay cả về hướng đông bắc chạy đi.
Thăm dò được hướng đi của Tống Thanh Thư, Chu Chỉ Nhược trong lòng vui mừng, vội vã cảm ơn hai tên tiểu tử, sải bước lên tuấn mã, vội vàng hướng về hướng đông bắc chạy đi, trong lòng nàng suy tính tìm tới Tống Thanh Thư, sau khi gặp phải đem hắn hành hạ sống không bằng chết mới thôi.
Thấy Chu Chỉ Nhược đã đi xa, Trình Linh Tố tắt hẳn nụ cười, quay đầu lại nhìn Hồ Phỉ:
- Hồ Phỉ…sao ngươi muốn gạt a di kia?
Tiểu Hồ Phỉ khoanh hai tay, ra dáng vẻ như người lớn:
- A di đó cho chúng ta là hài tử dễ lừa, tuy rằng luôn miệng nói là thê tử của Tống thúc thúc, có điều trong đôi mắt thì đầy ngập thù hận, không có lừa gạt được con mắt của ta, cho nên làm sao ta dám nói thật chỉ hường đi của Tống thúc thúc nói cho a di đó biết chứ.
Trình Linh Tố cau mày hỏi:
- Vạn nhất a di nói chính là thật sự, nếu như Tống thúc thúc bội tình bạc nghĩa, a di đó muốn báo thù thì làm sao bây giờ?
Hồ Phỉ ngượng ngùng nói:
- Ai bảo Tống thúc thúc cùng mẩu thân của ta đi cùng nhau, nhỡ a di này có ý đồ bất chính, mẫu thân của ta thì không rõ chuyện, nhất định sẽ bảo vệ cho Tống thúc thúc, một khi bão nổi lên rồi, mẫu thân của ta bị tổn thương thì sao? Nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, chỉ lừa gạt đến hướng đông bắc ngược thôi mà…
- Hồ Phỉ.. ngươi học tính xấu…
Trình Linh Tố gắt giọng cười nói.
- Hừ… còn không phải là học được của ngươi...
Đáng thương cho chưởng môn Nga Mi, cứ như vậy bị hai đứa nhóc lừa đi đến hướng đông bắc lạnh giá tuyết rơi đầy trời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.