Tống Thanh Thư biết rõ là do Điền Quy Nông âm thầm sắp xếp mọi chuyện, có điều vì nhìn thấy vị tẩu tẩu yểu điệu xinh đẹp như tiên nữ này, trong lòng hắn xao động, theo bản năng muốn gần gủi cùng nàng thêm một thời gian, cho nên hắn chưa vội nói cho nàng biết chân tướng sự thật. ……………………………………………………………………………………….. Ba người đã đi tới khu vực phụ cận Bạch mã tự, tình cờ gặp một thư sinh hơi lớn tuổi ngồi ở ven đường tựa như là đang ngủ gật, Hồ Phu Nhân đi tới hỏi: - Tiên sinh xin cho tại hạ hỏi thăm một chút, tiên sinh có biết đường đi đến Dược Vương trang ở đâu không? Thư sinh ngẩng đầu lên, không trả lời mà sáng mắt lên, khen: - Đúng là một nương tử xinh đẹp! Tiểu Hồ Phỉ tối hận nhất là nam nhân có ánh mắt sắc lang với mẫu thân mình, nghe qua cả giận nói: - Nói năng thật tùy tiện! Thư sinh vừa nhìn thấy Hồ Phỉ, trong miệng chậc chậc nói: - Xương cốt thanh kỳ, đúng là một kỳ tài luyện võ, đem ra thử nghiệm hiệu quả khẳng định không sai. Nói xong liền đưa tay vồ tới, Hồ Phỉ bên trong có võ công, liền đưa tay sử dụng Xuân Tằm Chưởng Pháp đón đỡ, có điều Hồ Phỉ đối với một trảo của thư sinh chụp tới lại không hề có tác dụng, lập tức bị quản chế. - Phỉ nhi! Hồ Phu Nhân kinh hãi biến sắc, lập tức mảnh lụa trắng liền phóng qua. Thư sinh thấy mảnh lục trắng bay đến với tốc độ cực nhanh, góc độ đánh vào nơi hiểm yếu trên người, vội vã xảo diệu vươn ngón tay hướng về mảnh lụa phía trước mấy tấc chụp tới. Hồ Phu Nhân thấy thế, vẻ mặt biến đổi, nàng rung cổ tay, mảnh vải trắng lập tức lượn thành một vòng lớn, hướng về phía địa huyệt phía sau lưng thư sinh đánh tới. Thư sinh nắm lấy bả vai Hồ Phỉ điểm lấy huyệt đạo, bước chân lắc nhẹ, Tống Thanh Thư chỉ thấy mắt mình hoa lên, thì thấy thư sinh đã nhảy ra ngoài vòng công kích của mảnh lụa Hồ Phu Nhân. - Tiên sinh người phương nào, vì sao biết được chiêu số võ công của ta. Hồ Phu Nhân mặt trầm xuống nhìn thư sinh đối diện. - Ngân linh kim tỏa của Cổ Mộ phái, chuyên đánh huyệt đạo sau lưng kẻ địch, quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ đáng tiếc là gặp phải tại hạ. Thư sinh sờ sờ lên râu mép, đắc ý cười nói. "Tẩu tẩu là người của Cổ Mộ phái?" Tống Thanh Thư giật mình, liếc mắt nhìn qua Hồ Phu Nhân như băng tuyết long lanh, trong lòng thầm nghĩ, khí chất dáng dấp quả thật rất phù hợp với đồ đệ của Cổ Mộ phái, có điều ngoại trừ Tiểu Long Nữ, Lý Mạc Sầu, hắn chưa từng nghe nói Cổ Mộ phái còn có truyền nhân nào khác? Hồ Phu Nhân vẻ mặt nghiêm nghị nói: - Trong giang hồ biết đến võ công của Cổ Mộ không nhiều, tiên sinh lại còn biết cách phá phá giải.. Thư sinh lắc lắc đầu: - Tại hạ chỉ biết sơ qua mà thôi, võ công quý phái như Ngọc nữ tâm kinh, Ngọc nữ tố tâm kiếm pháp cao thâm, đâu dễ gì mà phá giải như vậy. - Xem ra kiến thức tiên sinh uyên thâm như thế, nói vậy cũng là tông sư một phương, cần gì phải làm khó dễ một đứa hài tử vậy? Tống Thanh Thư thấy thế nên tiến lên nói. Thư sinh nhìn qua đánh giá Tống Thanh Thư, khóe miệng lộ ra một nụ cười bỉ ổi: - Thật là trùng hợp, một phu nhân đẹp như thiên tiên, cùng một hậu sinh tuấn tú cùng đường đồng hành, cô nam, quả nữ, củi khô và ngọn lửa hừng hực, thực sự là tuyệt… - Hỗn trướng! Hồ Phu Nhân trên khuôn mặt bừng đỏ, liền lập tức tấn công đến. - Cẩn thận! Tống Thanh Thư liền nhìn ra ý đồ thư sinh, rõ ràng là y chọc ghẹo để cho Hồ Phu Nhân tức giận công tâm, lộ ra kẽ hở. Đúng như dự đoán, Hồ Phu Nhân cùng hắn đấu hơn mười chiêu, bỗng nhiên thư sinh tung một chưởng đánh trước ngực nàng, Hồ Phu Nhân ngữa người hóa giải né tránh, nhưng lập tức từ trong tay áo của thư sinh loáng thoáng có những đốm đen màu đỏ nhỏ phóng ra, dù kịp thời dùng tay đón đở đánh bay tất cả những ám khí bất ngờ, nhưng nàng vẫn bị trúng ám tiễn lảo đảo lui về sau hai bước kêu lên: - Á… Thư sinh cũng không truy kích đánh tiếp, chỉ phất tay áo, vẻ mặt nham hiểm nói: - Khá lắm, nhưng vẫn bị trúng vết cắn của hai con Hồng Tri Chu tục gọi là Hồng quả phụ của ta.. - Ngươi….. Hồ Phu Nhân tức giận lại muốn công tới, nhưng vết thương trước ngực bị khiêu động, lông mày nhíu lại. - Tẩu tẩu, đã trúng phải chiêu khích tướng của y rồi.. Tống Thanh Thư vội vã bước qua đỡ lấy nàng, lập tức liền cảm thấy một mùi thơm thoang thoảng ngập đầy cõi lòng, cho dù hiện tại tình thế hung hiểm, cũng không tránh khỏi có chút tâm viên ý mã. - Ha ha, coi như phu nhân hôm nay số may, nếu như trước kia, trúng phải Hồng quả phụ của tại hạ… haha, chắc chắn là tại hạ hưởng dụng thân xác trước rồi sẽ giết sau, có điều hiện nay ta còn một việc lớn, nên không cao hứng, chỉ mượn nhi tử của phu nhân mà thôi. À đừng nói là tại hạ không nhắc nhở, sau khi bị Hồng quả phụ cắn trúng, sẽ xuất hiện một loại cảm giác kỳ ngứa nan giải, qua hai canh giờ nếu không chữa trị kịp thời, ba canh giờ sau toàn thân sẽ bị tê liệt vô phương cứu chữa..haha… Nói xong thư sinh nắm lấy Hồ Phỉ, dùng khinh công liền biến mất ở xa xa. Bất chợt Tống Thanh Thư nghe được tiếng truyền âm nhập mật văng vẳng từ xa của tên thư sinh vọng vào lỗ tai mình: - Hừ..tiện nghi cho tiểu tử ngươi, cách chữa trị chỉ đơn giản là dùng miệng trực tiếp hút độc ra, nước bọt trong miệng sẽ hóa giải chất độc, còn dùng bất cứ loại thuốc giải độc nào khác sẽ gây phản ứng độc phát toàn thân, sẽ bị tê liệt ngay lập tức.. Chỉ có một mình Tống Thanh Thư nghe qua nên xạm mặt lại, còn Hồ Phu Nhân thì vừa tức vừa giận, tác động thương thế trước ngực, lập tức hôn mê bất tỉnh. Tống Thanh Thư thấy thế kinh hãi, lại lo lắng tên thư sinh kia thay đổi chủ ý sẽ quay trở lại, nên hắn vội vã ôm lấy Hồ Phu Nhân rời đi khỏi chỗ này. Hồ Phu Nhân vóc người thanh mảnh, nhưng khi vừa ôm đến thì mềm mại như không xương, tựa hồ một điểm trọng lượng đều không có, Tống Thanh Thư ôm nàng dọc theo đường đi ngửi thấy trên người nàng hương vị nhàn nhạt, tình cờ da thịt đụng chạm, tuy rằng cách xiêm y nhưng hắn vẫn có cảm nhận được nàng độ ấm của da thịt non mềm, nhất là đôi bầu ngực căng đẩy có vô hạn đàn hồi co dãn, trong lòng hắn lại rung động, đột nhiên lại nghĩ đến mình đã cùng Hồ Nhất Đao kết bái, hắn âm thầm khinh bỉ chính mình, sau khi cô gắng trấn định tâm thần, hắn cố tìm một nơi ẩn núp. Cuối cùng cũng nhìn thấy một gian nhà bỏ hoang trên vùng đất trống hiu quạnh, Tống Thanh Thư dùng rơm khô trãi lên trên đất dày đặc một tầng, mới nhẹ nhàng đỡ Hồ Phu Nhân nằm xuống. - Ưm… Liên lụy đến vết thương, Hồ Phu Nhân rên khẽ, vẻ mặt đau đớn... Tống Thanh Thư cũng không biết nàng chính xác nàng bị hai con Hồng Tri Chu cắn cái cụ thể ở vị trí nào, cũng không biết tình huống thương thế làm sao, hữu tâm muốn kiểm tra nhìn một chút, nhưng mới vừa đưa tay ra, nhìn thấy Hồ Phu Nhân băng cơ ngọc cốt, trên mặt tỏa ra tia khí tức thánh khiết, trong lúc nhất thời hắn không dám mạo phạm. Tống Thanh Thư lắc đầu, kiểm tra thương thế chỉ là một cái cớ mà thôi, đối phương rõ ràng bị thương ở trước ngực, trên đỉnh bầu ngực trái và lệch thấp chân bầu vú phải đang rỉ ra vết máu nhỏ xíu loang ra trên xiêm y màu trắng, chẳng qua là chính hắn chỉ là muốn tìm một lý do quang minh để sờ soạng nàng mà thôi. Có điều hắn lại suy nghĩ, chính mình thân là một người "xuyên việt", cần gì phải tuần hoàn theo lễ nghi chi phòng của cái thế giới võ hiệp này, thân thể của nữ nhân ở trong thời hiện đại hắn cũng không phải là chưa từng thấy, thì cái nào cũng giống cái nào vậy thôi.. Tống Thanh Thư đang xoắn xuýt do dự, thì Hồ phu nhân đã chuyển tỉnh, vừa mở mắt ra thì nhìn thấy Tống Thanh Thư, vội vã truy hỏi: - Phỉ nhi đâu rồi? - Gã thư sinh kia đã mang đi rồi, tiểu đệ thấy tẩu tẩu bị thương nặng, nên không thể làm gì khác hơn, trước tiên là tìm cách chữa thương cho tẩu tẩu cái đã. Tống Thanh Thư có chút đỏ mặt, rõ ràng là hắn sợ tên thư sinh thay đổi ý định, quay lại gây bất lợi cho Hồ phu nhân, nên vội vàng ôm nàng tìm nơi ẩn náo, lúc này hắn đột nhiên có chút cáu giận, tại sao mình giống như rác rưởi bất tài như vậy, chẳng có tác dụng gì cả, hoàn toàn chỉ là một người chỉ mang đến phiền toái. - Ta muốn đi cứu Phỉ nhi! Hồ Phu Nhân giẫy giụa muốn đứng lên, nhưng lại đau đớn ngồi xuống. - Tẩu tẩu, thương thế của tẩu tẩu làm sao rồi? Vừa rồi tiểu đệ ta không tiện kiểm tra xem.. Tống Thanh Thư đem nàng đỡ lấy, cảm thấy tất cả đều là mùi hương nồng nàn nhuyễn ngọc. Hồ Phu Nhân khuôn mặt ửng hồng, nhích người tránh ra bàn tay hắn đang đỡ lấy, đứng dậy cau mày nói: - Trước.. ngực của ta bị thốn đau, e rằng độc vật đang phát tác.. - Tẩu tẩu trước tiên phải chữa khỏi vết thương, thì mới đi cứu Phỉ nhi được, chư bây giờ tình hình đang như thế này, có đuổi theo cũng không có tác dụng gì. Tống Thanh Thư lại đỡ Hồ Phu Nhân ngồi xuống. - Không cần, chúng ta cứ đuổi theo... Hồ Phu Nhân lắc lắc đầu, lúc này trong lòng nàng suy nghĩ, nơi này cách xa trấn, có kịp đến kiếm lang trung thì cũng lỡ thời gian, đồng thời hiện nay phổ biến lang trung trong thiên hạ đều là nam nhân, làm sao mình có thể để cho một nam nhân sờ vào nơi đó được chứ.....!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]