Chương trước
Chương sau
May mắn là Trương Vô Kỵ yêu thích Triệu Mẫn, dù cho theo nguyên tác thì Tống Khanh Sơ cũng phải thừa nhận là Trương Vô Kỵ có thể xưng danh chính nhân quân tử.
Có điều một việc xảy ra bất ngờ làm cho Tống Khanh Sơ mở rộng tầm mắt, bỗng Trương Vô Kỵ thở dài một hơi, nhẹ nhàng gọi lên tên nàng:
- Chỉ Nhược!
Trong lúc Chu Chỉ Nhược đang kinh ngạc, y tiến lên ôm lấy bờ eo của nàng, cúi đầu muốn hôn đôi môi anh đào nhỏ nhắn của nàng.
Lúc này đừng nói là Tống Khanh Sơ, ngay cả Chu Chỉ Nhược cũng khiếp hoảng, có điều nàng rất nhanh phản ứng lại, lập tức liền tránh thoát đôi tay Trương Vô Kỵ ôm ấp, né qua.
Mẹ nó.. theo nguyên tác không giống vậy! Tống Khanh Sơ nằm ở trên giường, hai mắt trừng lớn nhìn Trương Vô Kỵ, trong lúc bất ngờ này trong lòng có chút ngổn ngang, khuya khoắt câu dẫn một phu nhân, Trương Vô Kỵ trong nguyên tác đây là một quân tử nhân hậu sao? Nếu nhớ không lầm, trong nhà y còn có một quận chúa Thiệu Mẫn đang chờ y trở về..
Ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân của đệ tử đi tuần tra, Chu Chỉ Nhược đan xen nổi giận:
- Trương Vô Kỵ! Ngươi... ngươi...
Trong lúc này nàng cũng không biết nên nói cái gì.
- Chỉ Nhược, chúng ta quen biết nhau từ thuở nhỏ, tình ý của muội đối với ta, ta lại sao dám quên, lần trước ở Hào Châu lúc bái đường thành thân, nếu không phải là vì cứu nghĩa phụ, thì lúc này muội đã là thê tử của ta.
Trương Vô Kỵ thở dài một hơi, thâm tình nhìn Chu Chỉ Nhược.
Chu Chỉ Nhược trong lúc này phương tâm đại loạn, thấy hắn nhắc lại chuyện hôn lễ ngày trước ở Hào Châu, trong lòng nàng lại tràn ngập sự thù hận:
- Ngươi ngay ở trước mặt toàn thể anh hùng thiên hạ, nghe theo lời yêu nữ Triệu Mẫn rời đi, không hề bận tâm đến tình ý của ta, hiện tại ngươi cùng Triệu Mẫn như hình với bóng, ta cũng trở thành Tống phu nhân, ngươi đừng có nhắc đến chuyện xưa làm gì.
- Chuyện này...
Trương Vô Kỵ bị nàng vạch trần, cứng miệng lại không biết nói thêm cái gì.
Nhìn thấy dáng dấp của hắn, Chu Chỉ Nhược không nhịn được tức giận, cất cao giọng nói:
- Trương giáo chủ, ta và người hai người cô nam quả nữ, ban đêm ở cùng một chỗ, khó tránh khỏi miệng người, xong việc rồi mời ngươi hãy mau đi đi.
Trương Vô Kỵ đứng yên tại chỗ, thấp giọng nói:
- Vậy sau này, vào lúc không có người, chúng ta sẽ chậm rãi nói chuyện, ta có rất nhiều lời muốn nói với muội.
Thấy thân ảnh Trương Vô Kỵ biến mất trong đêm đen, Chu Chỉ Nhược như mất hồn, rồi ngồi xuống ghế ôm hai chân ngơ ngác đờ ra, không biết nàng nghĩ đến chuyện gì mà trên mặt lúc thì lộ ra e thẹn, lúc lại dữ giận tái mặt...
Tống Khanh Sơ giờ này mới có cơ hội đánh giá vị thê tử mà mình vô tình chiếm được danh phận tiện nghi, thanh nhã thoát tục, mái tóc như mây, mắt sáng môi hồng, cổ thon dài mà trắng mịn, từ sau lưng nhìn lại, vòng eo tinh tế, ngực mông đầy đặn, cặp bắp đùi tròn trịa thon dài thẳng tắp, cả người mông lung bao phủ vầng sáng thánh khiết thần bí, Tống Khanh Sơ không nhịn được lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, kiếp trước hắn đã từng xem qua mấy phiên bản Ỷ Thiên Đồ Long ký trên truyền hình, diễn viên đóng vai Chu Chỉ Nhược đều là những đại mỹ nhân hiếm thấy, có điều trước mắt hắn bây giờ nữ nhân này tựa hồ còn muốn đặc sắc xinh đẹp hơn mấy phần, so với Cao Viên Viên nhiều hơn một chút nhu mị, so với Chu Hải Mị lại thêm một ít thanh lãnh, chẳng trách bên trong nguyên tác, Tống Thanh Thư đối với nàng nhớ thương, ngày đêm nhứ thương, ngay cả Trương Vô Kỵ đang nắm giữ đệ nhất mỹ nhân Mông Cổ là Triệu Mẫn, mà đối với nàng vẫn còn lưu luyến.
Nhớ tới đêm bái đường thành thân với Tống Thanh Thư, Chu Chỉ Nhược hy vọng nhìn thấy Trương Vô Kỵ tới cướp hôn nhưng chờ hoài vẫn không thấy y đến, trong lòng nàng thương tâm chết lặng, tùy ý để cho Tống Thanh Thư bài bố, đêm đó Tống Thanh Thư vốn là có cơ hội chiếm lấy thân thể của nàng, sau khi cỡi hết xiêm y nàng, hắn run rẩy hai tay đem cái nội khố chậm rãi kéo ra, bên dưới cái âm hộ non tơ của nàng, thảm cỏ dại đen nhánh đã to gan xâm phạm đến nhiều, phần mu nhô cao lên lộ ra hình dạng hoàn mỹ, chỉ có một cái khe nhỏ màu đỏ hồng từ nơi trung gian tách ra, chỉ tiếc ngay lúc thời khắc mấu chốt đó, Tống Thanh Thư xuất phát từ lòng ghen tỵ của một nam tử hán tự tôn, không muốn lợi dụng lúc nàng đang gặp chuyện thương tâm nên đã dừng tay lại.
“ Thật là một kẻ si tình không có đến người thứ hai!..”
Tống Khanh Sơ thật là khâm phục Tống Thanh Thư, chỉ tiếc là Tống Thanh Thư mài sắt không nên kim, phải biết là một khi trong lòng nữ nhân đã có mối tình đầu với nam nhân khác, ngươi muốn nắm bắt tình cảm của nữ nhân đó vào tay, lúc mới bắt đầu thì hầu như không thể được, nếu muốn xua tan cái bóng của người nam nhân kia, tốt nhất là chiếm đoạt lấy thân thể của nàng nếu có cơ hội, chỉ có trở thành người nam nhân đầu tiên của nàng, mới có thể miễn cưỡng hòa tan được trong lòng đối phương đối với mối tình đầu lưu luyến.
"Ngươi lúc đó có thời cơ lại không chịu ăn, hiện tại mắt thấy nam nhân khác đang dụ dỗ mê hoặc thê tử của mình, còn kéo lây theo ta trong long thật là khó chịu."
Tống Khanh Sơ trong lòng oán giận một trận với linh hồn của Tống Thanh Thư, âm thầm lập lời hứa:
"Đoạt thân thể của ngươi, vạn phần ta xin lỗi, có điều dựa theo nguyên tác, ngươi vốn là cũng sẽ chết, ta duy nhất có thể làm một việc bồi thường an ủi cho ngươi, chính là sẽ tận lực bảo vệ thê tử của người không để bị nam nhân khác chia sẻ, ta dùng chính tên của ngươi uy chấn thiên hạ về sau..."
…………………………………………………………………………………………….
Mấy ngày sau đó sự việc phát triển bình thường, Chu Chỉ Nhược cùng Trương Vô Kỵ đại phá Kim cương phục ma của tam đại thần tăng Ðộ Nạn, Ðộ Kiếp và Ðộ ách của Thiếu Lâm, câu chuyện còn đang lưu truyền sôi sùng sục.
Chu Chỉ Nhược vốn là dự định giết chết Tạ Tốn rồi trở về Nga Mi, có điều vào cái đêm Trương Vô Kỵ hướng về nàng nói lên hết tình ý, khiến cho nàng tạm thời từ bỏ cái ý niệm này.
Đại hội đồ sư qua đi, Chu Chỉ Nhược dựa vào lý do Tống Thanh Thư bị trọng thương nên còn bất tiện ra về, nên vẫn ở lại Thiếu lâm tự, nàng đem đại đa số đệ tử môn nhân trục xuất về Nga Mi, chỉ để lại hai người hầu hạ, chúng đệ tử bàn tán nghị luận chưởng môn đối với phu quân của mình thật là tình thâm ý trùng.
Tống Khanh Sơ thờ ơ lạnh nhạt, hắn cũng đoán được dụng ý trong tiềm thức của Chu Chỉ Nhược..có điều từ đêm đó qua đi, Trương Vô Kỵ cũng chưa từng ghé lại nơi này, nhìn sức khỏe Tống Khanh Sơ mỗi ngày một ngày tốt lên, sắc mặt Chu Chỉ Nhược rõ ràng có chút thêm lo lắng.
Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao là thánh phẩm dùng để nối xương, thêm vào lúc trước Trương Vô Kỵ dùng Cửu Dương Thần Công đem dược lực trực tiếp bức đến cốt tủy, bởi vậy trải qua mấy ngày Tống Khanh Sơ đã có thể xuống giường bước đi, ngoại trừ có chút hư nhược xanh xao ở ngoài mặt, thì so với người bình thường đã không có gì sai biệt lắm.
- Chỉ Nhược, chúng ta sao chưa có trở về Nga Mi?
Tống Khanh Sơ thăm dò hỏi Chu Chỉ Nhược.
- Dọc theo đường đi vẫn còn binh hoang mã loạn, đợi ngươi hoàn toàn khỏe mạng rồi chúng ta mới lên đường trở về.
Chu Chỉ Nhược trong giọng nói lành lạnh xa lạ.
Tống Khanh Sơ ở thời hiện đại sờ soạng lần mò trong chốn thương trường, từ lâu học được cách quan sát thời thế, bây giờ đang là một phế nhân, hắn cân nhắc đến Chu Chỉ Nhược nếu động thủ thì chỉ cần nhấc tay lên là có thể tiễn hắn đưa đi gặp diêm vương, tất cả quyền chủ động giờ đang nắm giữ ở trong tay đối phương, hắn không ngu cùng với nàng ngả bài, vạn nhất chọc giận nàng, bị nàng nhẫn tâm đem mình giết đi, rồi hoàn toàn có thể ngầm ngầm cùng Trương Vô Kỵ ân ái như hình với bóng, sau đó đối với bên ngoài tuyên bố là trọng thương của Tống Thanh Thư không thể chữa trị nên đã bỏ mạng lìa đời, bởi vì trong khoảng thời gian này, Chu Chỉ Nhược luôn biểu hiện ra một dáng dấp của người thê tử hiền lành, đến thời điểm đó sẽ không có bất kỳ người nào hoài nghi.
Nghĩ đến lời hứa với thân thể của Tống Thanh Thư trước, hắn không khỏi cười khổ, xưa nay chỉ có ngàn ngày đi làm kẻ cướp, chứ nào có ai ngàn ngày đề phòng kẻ gian, nếu muốn bảo vệ trinh tiết Chu Chỉ Nhược, thì không thể làm gì khác hơn là trước tiên đoạt đi trinh tiết nàng của nàng, nhưng là... nhìn bây giờ mình tay trói gà không chặt, Tống Khanh Sơ lắc đầu ngao ngán, chính mình hiện tại sức chiến đấu chỉ là cặn bã, còn Chu Chỉ Nhược ở trước mặt mình quả thật chính là siêu cấp cường giả, dung sức mạnh đẩy ngã nàng là điều chắc chắn không thể.
Mấy ngày nay Tống Khanh Sơ cũng không có chuyện gì mà làm, chỉ biết cùng Chu Chỉ Nhược nói chuyện phiếm, phản ứng của nàng cực kỳ lạnh nhạt, chỉ có lúc nhắc đến chuyện của võ lâm, thì tâm trạng của nàng mới hơi đỡ hơn một chút.
Vốn là Tống Khanh Sơ dự định cùng với nàng tạo nên một chút tình cảm, vậy mà hai người về mặt tình cảm cũng không gì tiến triển, trong lúc vô tình nói chuyện bên trong giang hồ, lại làm cho hắn một lần nữa nhận thức thêm về cái thế giới hiện tại này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.