- Tiểu Lộ, mặc dù xử trưởng Mạch phạm tội bị bắt, nhưng trước đó anh ta đối xử với em rất tốt, cho nên nói thật ra, nếu anh ta gặp nạn mà em lại ngoảnh mặt làm ngơ thì anh cũng coi thường em, loại người vô tình vô nghĩa ấy, đáng ghét hơn cả tội phạm tham ô. 
Trương Thắng châm điếu thuốc, dõi mắt nhìn phương xa, nói: 
- Em tới thăm anh ta là chuyện nên làm, là trọn phần tình cảm, em không có lỗi gì cả. Giờ em tới rồi, tình trọn nghĩa tận rồi, em làm đủ rồi, không nợ nần ai gì nữa, chỉ là yêu đương thôi, đâu phải đã là vợ chồng, nhà người ta lại đối xử với em như thế, em cần gì phải ủy khuất bản thân. 
Trịnh Tiểu Lộ lắc đầu: 
- Anh Trương, anh không cần khuyên em nữa, những điều đó em đều hiểu cả, hôm nay em tới, hoàn toàn chỉ muốn thăm anh ấy, không có ý gì khác. Cha mẹ anh ấy, trước kia rất quý em, họ chỉ chỉ là gặp phải chuyện lớn, nên không được lý trí lắm... 
- Em đã hiểu thế thì cũng đừng thương tâm nữa. Chuyện gì cũng có hai mặt, phải dùng cách biện chứng nhìn vấn đề, như chuyện này, con trai nhà họ phạm tội, bọn họ trút giận lên em, em nên vui mừng mới phải. 
- Dạ? 
Trịnh Tiểu Lộ mở to đôi mắt đen lay láy nhìn y không hiểu sao: 
- Em xem, nếu như không xảy ra những chuyện này thì sẽ thế nào? Em gả tới nhà họ Mạch, gặp phải bà mẹ chồng điêu ngoa, chị chồng vô lý, không phải ấm ức 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-kiem-tien/579972/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.