Trương Thắng lại gật đầu, im lặng nghiền ngẫm những lời Từ Hải Sinh nói, thật lâu sau mới như ngộ ra được thở nhẹ một hơi, tiếp đó đưa mi mắt lên, lo lắng hỏi: 
- Nhưng, nếu ông ta thẹn quá hóa giận, cá chết lưới rách với chúng ta thì sao? 
Từ Hải Sinh ung dung mỉm cười: 
- Yên tâm, ông ta tuyệt đối không dám trở mặt, chức quan của ông ta có lợi hơn nhiều 300 mẫu đất, ông ta tự biết nặng nhẹ. Vốn tôi cũng không muốn quá đáng với ông ta, mà là do ông ta ép chúng ta. Ông ta bất nhân nên chúng ta mới đành bất nghĩa, không phải chúng ta chủ động gây hấn, dù sao cơ sở làm ăn vẫn là hòa khí sinh tài. 
- Đúng vậy. 
Từ Hải Sinh ngả người tới căn dặn: 
- Sáng mai cậu lại tới văn phòng đợi ông ta, trước tiên là thăm dò, nếu ông ta ngoan ngoãn nhận 30 vạn, làm hợp đồng cho chúng ta thì không cần nói nữa. Nếu ông ta vẫn không nể tình, cậu cũng không cần khách khí, đem chủ bài ra, khi đó không phải chúng ta cầu ông ta, mà là ông ta cầu chúng ta rồi. 
Nghĩ tới khoản vay 2.8 triệu đồng kia, Trương Thắng gật mạnh đầu, dù sao Giả Cổ Văn cũng chỉ là tên tham quan ô lại, dùng thủ đoạn này với ông ta là báo ứng ông ta tự chuốc lấy mà thôi. 
Hôm sau còn chưa tới giờ làm việc Trương Thắng đã xuất hiện trước văn phòng của xã trưởng Giả, phải dậy sớm tới mức mẹ y đâm lo lắng, dặn chưa tìm được việc làm cũng không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-kiem-tien/579968/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.