- Cám ơn ... 
Thôi Trí Diễm lơ đễnh nhận lấy, một con mắt vẫn chú ý bên kia như chỉ sợ có kẻ bất thình lình lăn quay ra tắt thở: 
Trương Thắng càng mừng thầm, chuẩn bị câu từ nói: 
- Chủ nhiệm Thôi, chị cũng thấy rồi đấy, chúng tôi là công nhân giảm biên chế, cuộc sống gian nan, lại không hiểu làm ăn, thành ra không cách nào làm quán trở mình được. Anh ấy lại có bệnh tim nghiêm trọng, nếu cứ ngày ngày lo nghĩ chuyện kinh doanh, chẳng may lúc nào đó ... 
Thôi Trí Diễm nhíu mày nhìn quán ăn, trông huơ trống hoắc, chẳng có lấy nổi một người khách, trừ một đầu bếp nhếch nhác trông khó tin tưởng, một phục vụ nãy giờ chẳng buồn ra hỏi han khách thì không có ai khác: 
- Làm ăn buôn bán là phải có dũng khí chấp nhận nguy hiểm, hai anh như thế này làm tôi rất khó xử. Thôi, tôi đang bận việc bên chính phủ, không tốn thời gian ở đây nữa. 
Nghe giọng Thôi Trí Diễm rõ ràng đã mềm hơn nhiều, Trương Thắng thừa cơ lấn tới: 
- Chủ nhiệm Thôi, coi như cô làm việc thiện đi, cái nhà này thực chất trước kia để không chẳng ai thuê, lúc đó chúng tôi chưa hiểu tình hình nên mới nhận vào, ai ngờ cái khu này không kiếm tiền được, chúng tôi đâu muốn thế, nhưng cắn răng cầm cự nửa năm rồi, không cách nào xoay chuyển được. Không nói dối cô, từ khi mở cái quán ăn này tôi mới chú ý, cái con đường trước trường ĐH điện lực còn tấp nập hơn, nhưng thuê 1 tháng có 1200 đồng thôi, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-kiem-tien/261842/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.