Chương trước
Chương sau
"Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, bác sĩ Lâm quả thực là một người tốt". Giọng vị bác sĩ có chút mệt mỏi nhưng cũng đủ khiến cho Lâm Tuấn đang nằm trong phòng cấp cứu phát điên. Bởi anh cũng là bác sĩ nên đương nhiên anh hiểu câu nói này có ý gì.
"Đồ khốn, cậu nói bậy cái gì đó? Tôi chưa chết đâu, mau quay lại cho tôi! Lấy đâu ra kiểu chữa bệnh cứu người như vậy sao?", Lâm Tuấn muốn đứng lên. Anh chưa chết, anh vẫn có thể được cứu!
Nhưng ngay lúc này, cả bác sĩ và y tá đều đang thu dọn đồ đạc để rời đi.
“Quay lại, mấy người mau quay lại cho tôi!”, Lâm Tuấn gầm lên, anh biết nếu như không có người phát hiện mình còn sống thì chắc chắn anh sẽ bị đẩy đến nhà xác, vậy thì cái nhiệt độ âm tầng đó cũng sớm lấy đi mạng sống của anh mà thôi.
Đây là giết người đó!
"Nếu như có thể, tôi muốn gặp mặt anh ấy lần cuối cùng!"
Đó là một giọng nói ngọt ngào của một người phụ nữ, chắc cũng không thể vượt quá hai mươi ba mươi được, Lâm Tuấn có thể chắc chắn anh không hề quen biết cô, nhưng Lâm Tuấn biết rằng anh sẽ được cứu.
“Đúng vậy, cứu tôi đi, hãy nhận ra là tôi chưa chết!”, Lâm Tuấn vô cùng kích động, anh đang rất mong đợi người phụ nữ này phát hiện ra mình vẫn chưa chết.
"Cô Diệp phải chuẩn bị tâm lý nhé, bác sĩ Lâm đã bị thiết bị xây dựng đang được cẩu va vào đầu, dáng vẻ hiện tại, có thể khiến cho người khác khó thể chấp nhận được...", vị bác sĩ nói: "Không sao cả, dù gì anh ấy cũng là ân nhân cứu mạng của tôi”. Người phụ nữ bình thản nói.
Mình là ân nhân cứu mạng của cô ấy sao?
Lâm Tuấn chợt hồi tưởng lại, lúc anh đi qua một công trường xây dựng bỏ hoang rồi nhìn thấy một người phụ nữ đeo kính râm cầm ví trên tay đang đứng ngay bên dưới, bỗng thang máy đang thi công ở tầng ba rơi xuống, thế là Lâm Tuấn liền lao tới đẩy cô ra...
"Ừ nhỉ, mình nhớ ra rồi, vì cứu cô ấy nên mình mới bị thương nặng thế này", Lâm Tuấn có chút buồn, anh biết rất rõ vết thương lúc đó, chắc chắn hộp sọ đã bị vỡ, nhưng với trình độ y học hiện tại thì phẫu thuật thẩm mỹ gần như là vô dụng. Nhưng chí ít thì cũng giữ được mạng của anh.
"Cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi đã cho người điều tra rồi, anh là trẻ mồ côi, anh không còn người thân nào trên đời này nữa nên tôi không thể báo đáp cho anh được, nhưng tôi cũng sẽ đốt quần áo giấy cho anh trong mấy ngày lễ tết", người phụ nữ nhẹ nhàng nói. Cô nói cái gì cơ?
Không!
“Tôi còn chưa chết kia mà, cô xem cho rõ đi, tôi vẫn chưa chết, tôi vẫn có thể suy nghĩ được, tôi vẫn còn cứu được, tôi không cần báo đáp, tôi chỉ muốn sống thôi!”, Lâm Tuấn tức giận rống lên, nhưng ngoài kích động ra thì anh không thể làm được gì cả.
Khoảng mười phút sau, anh đi đến một nơi lạnh lẽo, Lâm Tuấn biết phía trước sẽ có một nơi khiến cho người ta phải run sợ, đó là nhà xác.
"Khốn kiếp, khốn kiếp, các người sẽ chết không yên thân đâu! Không chết yên đâu!”, nếu bị đưa đến nhà xác thì cơ hội sống sẽ càng mỏng manh, Lâm Tuấn chỉ có thể nguyền rủa anh không làm sai gì cả, tại sao chuyện này lại xảy ra với mình chứ? Đúng là chết tiệt mà!
"Tôi mồ côi cha mẹ từ khi sinh ra, nhờ nỗ lực của bản thân nên mới có Lâm Tuấn như ngày hôm nay, tôi đã giành được Giải thưởng quốc tế cao nhất về Thành tựu Y học, tôi có tay nghề xuất sắc, cũng đã cứu được rất nhiều người, nhưng tôi lại nhận được gì đây? Tôi chưa từng yêu đương, chưa từng được chạm vào tay phụ nữ, chưa từng được sờ ngực phụ nữ, chưa từng nếm thử mùi vị tình yêu, tôi không cam tâm, tôi không cam tâm!"

Càng chửi bới thì Lâm Tuấn càng cảm thấy ý thức của mình trở nên mờ mịt, anh biết rằng mình sắp chết, nhưng trớ trêu thay lại là chết trong nhà xác, rồi trở thành một cái xác thật sự.
"Chết thì chết, dù sao trên đời này cũng không có ai nhớ đến mình”.
Lâm Tuấn tự giễu cười khổ.
Tuy ý thức có phần mơ hồ nhưng nó cũng kéo dài khá lâu, cho đến khi Lâm Tuấn cảm giác được hơi ấm từ cơ thể, nó nhanh chóng hóa thành lửa nóng, cuối cùng là thiêu đốt. Lúc này Lâm Tuấn mới nhận ra mình đã bị thiêu hủy.
"Ông trời chết tiệt, tôi chỉ muốn cưới một người phụ nữ rồi sống an nhàn cả đời, tại sao ông lại không thể để tôi thỏa mãn chứ?"
Trước khi ý thức dần biến mất, Lâm Tuấn liền nghĩ đến người phụ nữ mà anh đã cứu: "Cô ấy... thật xinh đẹp, chỉ như vậy... là đủ rồi”.
......
"Dậy!"
"Dậy ngay cho tôi!"
"Tôi nói lại lần nữa, dậy mau!"
Giọng nói càng lúc càng nặng, có hơi mất kiên nhẫn, Lâm Tuấn mơ màng mở mắt ra, không phải do quá sáng, mà bởi vì anh đã ở trong bóng tối quá lâu để có thể thích ứng được, vậy nên mới cảm thấy chói mắt.
Thứ đầu tiên anh nhìn thấy là trần nhà, anh có thể kết luận ngay rằng không phải trong bệnh viện, mà đây là một căn phòng được trang trí lộng lẫy.
Sau đó Lâm Tuấn nhìn thấy là một khuôn mặt trắng trẻo thanh tú, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nơi đầy đặn kia như thể muốn làm đứt cúc áo, cô ấy đang khoanh tay trước ngực, còn đôi mắt xinh đẹp lại đang nhìn xuống chỗ mình.
"Cô là?"
Lâm Tuấn thấy cô có hơi quen thuộc, nhưng theo lý mà nói thì anh nên có ấn tượng với một người phụ nữ xinh đẹp như vậy mới phải chứ. Cho đến khi Lâm Tuấn nhìn thấy dấu vết thương trên vai cô...
Nhớ ra rồi.
Cô ấy chính là người mà mình bất chấp tính mạng để cứu lấy!

“Hàn Chí Khiêm, anh còn năm phút”, người phụ nữ nói xong liền xoay người rời đi, bóng lưng quyến rũ khiến cho Lâm Tuấn như bị hớp hồn. Ngay lúc này, Lâm Tuấn mới phát hiện anh đang nằm trong một căn phòng sang trọng rộng hơn năm mươi mét vuông, trên chiếc giường hơn ba mét với tấm nệm vô cùng thoải mái.
“Cô ấy gọi mình là Hàn Chí Khiêm ư?”, Lâm Tuấn ngồi dậy, nhìn lướt qua căn phòng, anh dám khẳng định mình không thể nào ở trong căn phòng sang trọng này được, hơn nữa anh còn nhìn thấy gương và bàn trang điểm của phụ nữ. Xem ra đây không thể là phòng mà bệnh viện cung cấp được.
"Mình đang ở trong phòng của cô ấy sao?"
Lâm Tuấn có chút bối rối, nhưng anh biết được rằng mình vẫn còn sống, có thể vào phút cuối cùng có người nhận ra anh vẫn chưa chết nên đã cứu anh. Mà người đó, lẽ nào lại chính là cô gái này sao?
“Không có gì để báo đáp thì ít nhất mình cũng nên cảm ơn cô ấy một tiếng”, Lâm Tuấn lôi cơ thể mệt mỏi của mình đi ra khỏi phòng, thảm đỏ được trải dài theo lối cầu thàng từ lầu hai xuống lầu một. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ để Lâm Tuấn nhận ra căn phòng này chắc chắn rộng hơn một nghìn mét vuông!
"Thật là giàu có".
Lâm Tuấn bèn thở dài.
Khi xuống lầu, anh nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi trên bàn ăn, cô đang dùng bữa sáng, bao gồm hoa quả và bánh mì bổ sung dưỡng chất, ở phía đối diện cô là một người đàn ông và một phụ nữ trung niên, có lẽ họ là bố mẹ của cô ấy.
Còn bên cạnh bố mẹ cô ấy có một cô bé học sinh tầm mười ba, mười bốn tuổi, nhưng ánh mắt lại có vẻ không mấy thân thiện.
"Ra là cả nhà đang ăn sáng".
Lâm Tuấn bước tới.
Dù thế nào đi nữa thì anh cũng muốn cảm ơn người phụ nữ này, hình như cô ấy họ Diệp thì phải.
“Cô Diệp, cám ơn cô nhiều”, Lâm Tuấn thốt ra lời từ tận đáy lòng, thậm chí còn cúi đầu cảm tạ: “Anh gọi tôi là gì? Anh nói lại lần nữa xem”.
Đáp lại Lâm Tuấn là giọng chất vấn của người phụ nữ, cô cau mày tỏ vẻ rất tức giận, đương nhiên Lâm Tuấn không hề biết mình sai ở đâu nên bối rối ngẩng đầu lên: "Cô Diệp?"
Sau đó anh nhìn thấy cặp vợ chồng trung niên đang nhìn mình chằm chằm, trong khi cô gái đang che miệng vì ngạc nhiên. Cạch!
Tiếng đũa đập vào bàn vang lên, Đường Tịnh Nghi lập tức đứng dậy.
Cô lạnh lùng nhìn Lâm Tuấn, ánh mắt tức giận vẫn không thể che giấu được: "Hàn Chí Khiêm, nếu anh muốn ly hôn thì bây giờ tôi có thể đi đến Cục dân chính với anh, nhưng tôi nói cho anh biết, anh không được lấy một đồng bạc nào từ cái nhà này đâu!"
Lâm Tuấn liền nghĩ nhất định có sự hiểu lầm nào đó ở đây, đang định hỏi lý do thì đột nhiên điện thoại di động của Đường Tịnh Nghi vang lên...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.