🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
 

 “Lục Tây Phu?” 

 “Minh Vương đến Thiên Đô, ý đồ rất rõ ràng, là vì muốn ngăn cản Thiên Đô phái người xuống núi bảo vệ cho nhà họ Lý. Nhưng chỉ có thế chắc chắn sẽ không đủ, bởi vì nhà họ Lý vẫn còn Lý Vân Hoa.” 

 Lúc ban đầu, Lý Dục Thần còn có một suy nghĩ, rằng bố mình có phải là nhị sư huynh trong truyền thuyết hay không? 

 Bởi vì đến hiện tại có vài thông tin rất trùng khớp với suy đoán này. 

 Đầu tiên là trước khi Minh Vương lên Thiên Đô, nhị sư huynh vẫn luôn dạo chơi ở bên ngoài, rất ít khi trở về Thiên Đô. 

 Mà vào ngày hôm đó, nhị sư huynh đột nhiên quay về, còn bố anh thì lại rời kinh thành, thời gian tương đối trùng khớp. 

 Thứ hai, sau khi nhị sư huynh chém phân thân của Minh Vương xong đã đến biển Trầm Quang. Còn trong bí cảnh dưới lòng đất ở Bạch Sơn, người canh giữ cổng Minh Giới là Âm Vô Tà nói rằng Lý Vân Hoa đã bước vào Hoàng Tuyền, đến Minh Giới. 

 Ngoài ra, sau khi sư phụ của Tra Na Lệ là thần nữ Đại Mã - Fatima biết nhị sư huynh Liệt Thừa Phong đã đến biển Trầm Quang, bà ta đã quyết định bỏ lại tất cả để đuổi theo, thậm chí đến chuyện ma chay cũng dặn dò xong. Có thể thấy nhị sư huynh cũng là người đa tình, chuyện này rất giống với người bố trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi của anh. 

 Nhiều sự trùng hợp thế này khiến người ta không thể không nghi ngờ được, rằng hai người thực chất là chỉ một. 

 Tất nhiên, trong đó cũng có rất nhiều điều không hợp lý. 

 Ví dụ như vấn đề vai vế. 

 Nếu nhị sư huynh thật sự là bố của anh, thì theo lý mà nói, sư phụ sẽ không nhận anh làm đồ đệ, mà sẽ để anh bái nhập môn dưới trướng đại sư huynh mới hợp lý. 

 Ngoài ra, Hướng sư tỷ nói nhị sư huynh say mê kiếm đạo, ngay cả huyền thiên đại đạo mà sư phụ truyền dạy huynh ấy cũng chẳng thèm ngó tới, một lòng cầm kiếm đi theo chính đạo. Một người như vậy, không thể là người trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi được. Gặp loại người như Diệp Tiễn Lâm, một kiếm chém chết mới là chuyện bình thường. 

 Ngay lúc này, Cung Nhân Lạc đột nhiên nói một câu khiến Lý Dục Thần giật nảy mình. 

 "Tất nhiên rồi, cũng không chắc là Lục Tây Phu, dưới trướng Minh Vương còn có thập điện Diêm La, ác quỷ Vô Thường, bốc đại một người thôi cũng đã đủ để bố của cậu, Vân Hoa chân nhân loay hoay một lúc rồi." 

 "Vân Hoa chân nhân..." 

 Trong đầu Lý Dục Thần vang lên tiếng ong ong. 

 Sư phụ Vân Dương Tử cũng được gọi là Vân Dương chân nhân. 

 Chẳng lẽ bố có cùng vai vế với sư phụ? 

 Cái này thật quá kỳ lạ! 

 Bởi vì thế hệ tiên nhân trước của Thiên Đô, ngoài sư phụ vẫn còn đang làm chưởng giáo ra, những người khác đều đã đi vào kiếm trận Vạn Tiên cả rồi. 

 Đây cũng là đích đến cuối cùng của các đệ tử Thiên Đô. 

 Một khi bước vào Vạn Tiên Trận, mới được xem như hoàn kiếp thành tiên, sống cùng Thiên Đạo. 

 Cung Nhân Lạc không biết anh đang suy nghĩ những điều này, tiếp tục nói: 

 "Minh Vương ở biển Trầm Quang, Lục Tây Phu ở núi Vô Cấu, Nguyên Thủy Nữ Vu ở đảo Linh Lung, họ là ba người thân tín nhất bên cạnh Thiên Ma khi Thánh Giáo mới được sáng lập. Hiện nay, bọn họ mỗi người nắm giữ một thế giới, cả ba người bọn họ chắc chắn sẽ không mong muốn Thiên Ma chuyển thế thành công. Nhưng khi nhà họ Lý bị diệt môn, chỉ có các thế lực cũ của Ma giáo hành động, thế lực của đảo Linh Lung và núi Vô Cấu đều không hề xuất hiện. Vì vậy suy xét toàn bộ, kẻ có khả năng là chủ mưu nhất chính là Minh Vương." 

 "Các thế lực cũ của Ma giáo đều nằm trong tay Minh Vương sao?" 

 "Đúng vậy, sau khi Thánh Quân chết đi, Thánh Giáo cũng trở thành Ma giáo, tuy vẫn mang danh nghĩa là Thiên Ma nhưng người thực sự giữ chức chưởng giáo lại chính là Minh Vương. Ngũ Sứ Ma Môn bao gồm cả nhà họ Cung, đều phải chịu sự kiểm soát nhất định của Minh Vương. Chỉ là vì nhà họ Cung đang canh giữ bí cảnh Hoang Trạch nên ít bị kiểm soát hơn một chút.” 

 "Thế lực của Lục Tây Phu và Nguyên Thủy Nữ Vu cũng nằm rải rác ở trần gian sao?" 

 "Nguyên Thủy Nữ Vu thì không rõ, có lẽ là có một số truyền thừa bí mật gì đó. Còn về Lục Tây Phu... ha ha, Thái Dương Thánh Giáo mà cậu vẫn luôn tiếp xúc là do một tay ông ta dựng nên đấy. Thần Quang Minh của giáo giáo hội Thánh Quang chính là Lục Tây Phu, người phương Tây gọi ông ta là Lucifer." 

 "Quả nhiên là ông ta!" 

 Mặc dù cũng đã đoán như vậy, nhưng Lý Dục Thần vẫn hơi ngạc nhiên. 

 "Thuật pháp của giáo hội Thánh Quang chủ yếu là triệu hồi và ban lời nguyền, hoàn toàn khác biệt với hệ thống Huyền Môn, không ngờ Lục Tây Phu và Lucifer thật sự là một người." 

 "Ha ha, cái này thì cậu sai rồi. Thiên Đô các cậu được gọi là tông môn của Vạn Tiên, chẳng lẽ còn không biết pháp thuật vô định pháp sao? Lò luyện đạo đan, thuốc uống, bùa thủy ngân và chì, thậm chí là thuật phòng trung chẳng phải đều được phát triển từ các thuật pháp cổ hay sao? Thuật triệu hồi thực ra gần hơn với Vu Đạo nguyên thủy." 

 Lý Dục Thần gật đầu rồi đột ngột nói: "Bà ơi, để tôi chữa lành vết thương cho bà trước đã." 

 Cung Nhân Lạc ngẩn ra một chút, rồi cười lắc đầu: "Thôi đi, nhiều năm trôi qua, đau cũng đã đau rồi, khổ cũng khổ đủ rồi. Vết thương trên người tôi tôi tự biết rõ. Thiên Đô mấy người có tiên thuật tiên dược, năm xưa tôi cũng đã thấy nó thông qua bố cậu rồi, rất thần kỳ. Cậu có thể chữa lành vết thương cho tôi, nhưng không thể khôi phục nguyên khí của tôi. Có tấm lòng này của cậu, tôi đã rất vui rồi." 

 Thần thức của Lý Dục Thần quét qua cơ thể của Cung Nhân Lạc, khẽ nhíu mày. 

 Năm xưa Diệp Tiễn Lâm ra tay cực kỳ nặng, tiêu diệt căn nguyên của bà ấy. Đúng như bà ấy tự nói, có chữa trị hết thì cũng chỉ có thể trở thành một người bình thường, không thể khôi phục lại tu hành. 

 "Nhưng ít nhất tôi vẫn có thể khôi phục lại đôi mắt sáng cho bà." Lý Dục Thần nói. 

 Cung Nhân Lạc hơi chấn động một chút, khuôn mặt cứng đờ, qua một lớp kính râm như đang đờ đẫn nhìn gì đó. 

 Với một người mù mà nói, được nhìn thấy ánh sáng là sự cám dỗ lớn đến nhường nào? 

 Tuy nhiên, Cung Nhân Lạc lại lắc đầu lần nữa. 

 "Nhìn thấy lại thì sao chứ? Thế giới này vẫn là thế giới này, Thiên Đạo vẫn là Thiên Đạo, cậu có thể trường sinh bất tử, nhưng cậu có thể thay đổi Thiên Đạo không? Đến cả Thánh Quân năm đó giao chiến với Thiên Đạo cũng đã thất bại!" 

 "Bây giờ tôi không nhìn thấy bất kỳ cái gì. Không nhìn thấy điều đẹp đẽ, cũng không nhìn thấy điều xấu xa. Như vậy cũng tốt, không có gì phiền muộn. Huống chi..." 

 Giọng bà ấy trầm xuống. 

 "Nhà họ Cung không còn nữa, tôi có thể đi đâu?" 

 "Nhà họ Cung thật sự không còn nữa sao?" Lý Dục Thần vẫn luôn nghĩ rằng nhà họ Cung chỉ tìm nơi ẩn náu. 

 "Không còn! Giống như nhà họ Lý vậy, bị diệt môn rồi." Cung Nhân Lạc cười khổ vài tiếng. "Nhà họ Lý còn có cậu là một mầm non độc nhất, vẫn có thể phục hưng gia tộc. Còn nhà họ Cung thì chỉ còn lại một bà lão mù như tôi, và người mẹ đáng thương không biết còn sống hay đã chết của cậu nữa." 


 Cung Nhân Lạc vẫn lắc đầu. 

 "Không phải Minh Vương, cũng không phải Lục Tây Phu." 

 "Vậy là ai? Rốt cuộc là ai?!" Lý Dục Thần gần như hét lên. 

 "Là Thiên Đô." Cung Nhân Lạc nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.