Chương trước
Chương sau
 

 Lý Dục Thần gần như có thể xác định, bí cảnh Huyền Vũ ngay dưới chân núi Chung Sơn. Nếu nói chính xác hơn là ở dưới Hiếu Lăng. 

 Anh không khỏi có một phỏng đoán, năm xưa Thái Tổ Châu Nguyên Chương đào khắp thành, kỳ thực đã từng tìm được truyền thuyết về nơi chôn vàng của Sở Vương. 

 Vì thế ông ta lấy danh nghĩa xây lăng mộ để đào núi, chỉ là vì một số nguyên nhân nào đó, ví dụ như xác định được vị trí bí cảnh nhưng vì bí cảnh chưa mở nên không tìm được lối vào, hoặc có nguy cơ đào đứt long mạch các loại, tóm lại là ông ta không có cách nào đào tiếp được. 

 Khi đó cũng có thể là Châu Đệ, bởi vì Hiếu Lăng hoàn thành vào năm Vĩnh Nhạc. 

 Có thể là sau khi Châu Đệ lấy được la bàn từ mộ Lưu Bá Ôn, mới phát hiện ra nơi chôn vàng của Sở Vương. Ông ta đã dời đô đến Yến Kinh, tất nhiên không muốn Kim Lăng lại hưng long khí, cho nên dứt khoát lấy cách mở rộng Hiếu Lăng, phong tỏa nơi chôn vàng lại. Cho dù sau này có người biết được thì ai dám đào lăng mộ của Thái Tổ? 

 Nhưng dù là Châu Nguyên Chương hay Châu Đệ thì đều không thể ngăn cản bước tiến của thời đại, không thể thay đổi quy luật hưng vong của triều đại. Sở Vương chôn vàng, có thể diệt Ngô nhưng không thể hưng Sở. Vĩnh Nhạc bắc phạt, tránh được khuyết điểm yểu mệnh của Kim Lăng nhưng cũng không thể ngăn cản vó ngựa của dị tộc nam hạ. 

 Lý Dục Thần cầm la bàn, dùng ý niệm chuyển động kim la bàn, một vòng rồi lại một vòng, chuyển động các vì sao xuyên núi trên la bàn, không gian trước mắt chuyển dời từng tầng từng tầng chồng chất lên nhau, cảnh vật và phong quang cũng không ngừng biến đổi. 

 Chân anh đạp bước, theo sự diễn tiến của la bàn, không biết đã đi bao nhiêu vòng quanh hồ Huyền Vũ và Chung Sơn. 

 Bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại, bầu trời biến thành màu đỏ sẫm, mọi thứ trở nên mơ hồ, không nhìn rõ cảnh vật, trong tai chỉ nghe thấy tiếng nước chảy xiết. 

 Một lát sau, mắt mọi người mới thích ứng được, nhìn thấy một con đường thẳng tắp ở phía trước, hai bên mơ hồ đều là cây cối nhưng màu sắc tối tăm, giống như cả thế giới đều trở thành một tấm phim âm bản. 

 Không chỉ cảnh vật, ngay cả con người cũng tỏa ra màu sắc phản quang đậm đặc giống như bóng người trên phim âm bản, miễn cưỡng mới nhận ra được hình dáng. 

 Những người vào bí cảnh, ngoài Châu Khiếu Uyên và Tiêu Sinh, còn có Tông Sư Ba Thục Lâu Trọng Thái, tông sư Giang Thành Kha Quân Đạo, đây là người trong giới võ đạo. 

 Ngoài ra, hòa thượng Hải Không và pháp sư Tịnh Tuyền là đại diện cho Phật môn, còn chưởng giáo Mao Sơn Cổ Thủ Mặc, đạo cô cung Thiên Hậu Vệ Linh Tú là đại diện cho Đạo Môn. 

 Cộng thêm Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình, tổng cộng mười người. 

 Cũng là những người có tu vi cao nhất trong số những người đến trấn Châu Môn lần này. 

 "Đây… Vậy là coi như chúng ta đã vào bí cảnh rồi sao?" Tông Sư Ba Thục Lâu Trọng Thái không nhịn được hỏi. 

 "Còn chưa đâu, đây chỉ là lối vào thôi." 

 Lý Dục Thần vừa trả lời, vừa tiếp tục điều khiển la bàn, dẫn mọi người tiếp tục tiến lên. 

 Mặc dù màu sắc như phim âm bản nhưng cảnh vật quen thuộc vẫn khiến Châu Khiếu Uyên nhận ra, kinh hô: "Đây là thần đạo của Hiếu Lăng!" 

 "Thần đạo?" Đạo cô Vệ Linh Tú cũng là người Kim Lăng, tất nhiên rất quen thuộc với Hiếu Lăng: "Tôi cũng đã đến Hiếu Lăng nhiều lần, hình như cảnh vật không giống lắm!" 

 Châu Khiếu Uyên vô cùng khẳng định nói: "Tôi không nhìn nhầm đâu, đây chính là thần đạo của Hiếu Lăng, chỉ là cảnh vật này không phải hiện tại, mà là cảnh cũ của mấy trăm năm trước, phong mạo có chút khác biệt." 

 Mọi người đều kinh ngạc: "Sao có thể?" 

 Rồi đều nhìn về phía Lý Dục Thần. 

 Nhưng Lý Dục Thần không nói gì, chỉ chuyên tâm điều khiển la bàn. 

 Mặc dù có thần đạo chỉ dẫn nhưng không giống như ban ngày đi du lịch ở Hiếu Lăng, có thể nhìn thấy hết, trước mắt chỉ có một đoạn đường, phóng xa tầm mắt là một màu xám xịt. Đó không phải là vấn đề thị lực, cũng không phải vấn đề ánh sáng, mà thực tế là vì không gian phía trước còn chưa mở ra, ngay cả thần thức cũng không thể thăm dò vào trong. 

 La bàn này thiếu bí kíp, mỗi lần xoay chuyển và chỉ dẫn đều phải tính toán suy diễn trong thần hải, hiện tại đại não của Lý Dục Thần chính là một máy tính đang vận hành với tốc độ cao. 

 Mọi người lại tiến lên một đoạn, nhìn thấy hai bên có tượng đá thú thì cuối cùng mới tin lời Châu Khiếu Uyên nói, đây chính là thần đạo của Hiếu Lăng. 

 Bỗng nghe thấy một tiếng sư tử gầm khiến tim người phải run lên. 

 Tiếp theo bọn bọ nhìn thấy hai con sư tử đá bên đường bỗng nhiên động đậy, nhào về phía bọn họ. 

 Châu Khiếu Uyên và Tiêu Sinh phản ứng cực nhanh, từ hai bên nhảy ra, mỗi người vung ra một chưởng. Hai con sư tử vỡ tan trong không trung, hư ảnh tiêu tán. 

 Cảnh tượng này nhìn có vẻ đơn giản nhưng thực tế vô cùng bất ngờ và nguy hiểm. 

 Cũng là Tông Sư như Lâu Trọng Thái và Kha Quân Đạo cũng muốn ra tay nhưng chậm hơn Châu Tiêu một nhịp. Đợi đến khi Châu Tiêu ra tay, một chưởng đánh tan bóng sư tử, tốc độ, sức mạnh và thời cơ này đều trọn vẹn đến mức hoàn hảo. Bọn họ mới biết được khoảng cách giữa mình và Châu Tiêu. Nam Châu Bắc Tiêu thống trị võ lâm nửa thế kỷ không phải là hư danh. 

 Cần phải nhanh chóng tiến lên, phía trước lại xuất hiện hai tượng đá Kỳ Lân, đợi đến khi bọn họ đến gần thì bỗng nhiên sống lại, cũng gầm lên một tiếng, nhào về phía bọn họ. 

 "Để tôi!" 

 Lâu Trọng Thái và Kha Quân Đạo gần như đồng thời hét lên. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Lần này bọn họ đã có chuẩn bị, ra tay trước hai người Châu Tiêu, dùng hết toàn bộ bản lĩnh, toàn lực đánh ra một chưởng. 

 Chưởng phong gào thét, chân khí mạnh mẽ va vào Kỳ Lân, khiến Kỳ Lân khựng lại giữa không trung, rơi xuống đất nhưng lại nhảy lên rồi nhào tới lần nữa. 

 Hai người kinh ngạc, mới biết được khoảng cách giữa mình và hai lão Châu Tiêu lớn đến vậy. 

 Châu Khiếu Uyên lên tiếng nhắc nhở: "Đây không phải là vật thật, không thể dùng chân khí đánh mà phải dùng sức mạnh của võ hồn." 

 Một câu nói như đánh thức người trong mộng, Lâu Trọng Thái và Kha Quân Đạo lập tức xuất võ hồn, đánh tan hai con Kỳ Lân giữa không trung. 

 Ảo ảnh tan biến nhưng hai người vẫn còn sợ hãi. 

 Lâu Trọng Thái thở dài, nói: "Nam Châu Bắc Tiêu, trước kia còn không tin, cảm thấy chỉ là bối phận cao, danh tiếng lớn, hôm nay mới biết, danh bất hư truyền, bội phục bội phục!" 

 Ông ta vừa dứt lời thì nghe Tiêu Sinh nói: "Cẩn thận!" 

 Bọn họ chợt thấy phía trước có hai con lạc đà nằm phục bên đường. 

 Lạc đà không nhảy lên tấn công, cũng không thấy uy phong như sư tử và Kỳ Lân, chỉ thấy ngốc nghếch. Nhưng lạc đà có thân hình to lớn, nằm phục bên đường khiến người ta có cảm giác áp bức. 

 Lý Dục Thần cần phải điều khiển la bàn tiến lên. 

 Một nhóm người đi qua giữa hai con lạc đà, lạc đà đột nhiên đứng lên, thân hình cao lớn, hai bướu như núi. 

 Lâu Trọng Thái và Kha Quân Đạo xuất võ hồn, định tấn công lạc đà nhưng thấy hai bướu đột nhiên đổ xuống như núi đè xuống. 

 Võ hồn của hai người chỉ đập vỡ được một bướu, còn một bướu nữa bay tới, bọn họ đều không thể né tránh. 

 Nhưng thấy thân hình Châu Khiếu Uyên và Tiêu Sinh bùng nổ ầm ầm, võ hồn mạnh mẽ xuất hiện, trong nháy mắt, hai bướu lạc đà vỡ tan. Võ hồn của hai người xuyên qua hư không vỡ vụn, đâm vào bản thể lạc đà, đập vỡ bản thể lạc đà. 

 Nhưng lạc đà vừa mới biến mất thì mặt đất đột nhiên rung chuyển, từ trong rừng bên đường có hai con voi đá chạy tới. Thân hình voi lớn hơn lạc đà, tốc độ cũng cực nhanh, chúng hí vang chạy tới làm rung chuyển trời đất. 

 Châu Khiếu Uyên và Tiêu Sinh còn chưa kịp thu hồi võ hồn, chỉ có thể vội vàng ra chiêu, ngăn cản voi khổng lồ. 

 Nhưng voi khổng lồ thế như chẻ tre, lập tức xông lên, va chạm với võ hồn của bọn họ, vậy mà húc bay bọn họ ra ngoài. 

 Lâu Trọng Thái và Kha Quân Đạo thầm kêu không ổn rồi, định cứu viện nhưng thấy hai luồng kiếm quang lóe lên, đâm xuyên qua thân voi. 

 Trong ánh sáng, thân voi vỡ tan như pha lê. 

 Ánh sáng tắt, pha lê tan biến nhưng thấy một đạo sĩ và một đạo cô đứng ở nơi voi xuất hiện, chính là chưởng giáo Mao Sơn Cổ Thủ Mặc và đạo cô cung Thiên Hậu Vệ Linh Tú. 

 Lâu Trọng Thái và Kha Quân Đạo ngây người tại chỗ. 

 Bọn họ là Tông Sư võ đạo, còn đạt được võ hồn, đã là người đứng đầu một phương, từng tự cho rằng trên đời chỉ có số ít cường giả như Nam Châu Bắc Tiêu là vượt qua bọn họ, mà những người này đều đã già, sớm muộn gì cũng phải nhường đường cho bọn họ. 

 Hôm nay mới biết, mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng, khoảng cách với hai người Châu Tiêu lớn hơn nhiều so với tưởng tượng, so với những đạo sĩ đạo cô này thì càng là khác biệt một trời một vực hơn nữa. 

 Hai người nhìn nhau, trong mắt có sự phấn khích và thất vọng đan xen. 

 Mà ngay lúc này, chỉ nghe Lý Dục Thần nói: "Sắp đến cửa bí cảnh rồi, mọi người cẩn thận." 

 Chỉ thấy bên đường phía trước xuất hiện hai con ngựa đá. 

 Ngựa đá bỗng nhiên sống lại nhưng không giống như tượng đá trước đó tấn công bọn họ, mà hí vang chạy đi như thể bỏ chạy. 


 Lý Dục Thần nói: "Xem ra tổ tiên của ông đã sớm biết được cửa vào bí cảnh nên xây dựng Hiếu Lăng này, thiết kế bẫy thần đạo là để ngăn cản người đời sau vào trong." 

 Trong cổng vòm đột nhiên có hai người mặc áo giáp đi ra, một người cầm kiếm, một người vác giáo. 

 Ra khỏi cổng, nhảy lên ngựa, hai chân kẹp chặt, hai con ngựa chợt xông về phía bọn họ. 

 Bỗng nhiên, trong cổng vòm có vô số binh mã xông ra, trong nháy mắt, đất trời rung chuyển, tiếng giết chóc vang trời. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.