Chương trước
Chương sau
Lý Dục Thần đứng trên đài, nhận lời chúc mừng của mọi người. 

 Ánh mắt anh lướt qua đám đông rồi dừng lại trên một người. 

 Người này cúi gằm, cũng giống như những người khác, hơi khom người, tỏ vẻ cung kính nhưng miệng lão ta không hề cử động. 

 Khi ánh mắt Lý Dục Thần dừng lại trên người lão ta, lão ta như cảm nhận được, bắt đầu lặng lẽ lùi lại. 

 Lý Dục Thần quát lớn: "Đồng Hạo, ra đây!" 

 Khi mọi người còn đang kinh ngạc thì người đó đột nhiên quay người định bỏ đi. 

 Lý Dục Thần đã có đề phòng, vẫn luôn để mắt đến người đó nên cố ý gọi tên Đồng Hạo chính là để xem phản ứng của lão ta. Quay người bỏ chạy chứng tỏ người này cho dù không phải Đồng Hạo thì cũng có liên quan đến Đồng Hạo. 

 Anh đưa tay ra, thanh kiếm Huyền Minh cắm trên đài đã nằm trong tay anh. 

 Một luồng kiếm khí đen mang theo hơi thở tử thần chui vào đám đông. 

 Tốc độ của Đồng Hạo rất nhanh nhưng không nhanh bằng kiếm khí. Người còn chưa ra khỏi đám đông thì kiếm khí đã đến. 

 Lão ta tiện tay túm lấy hai người bên cạnh, ném về phía kiếm khí. 

 Nhìn thấy kiếm khí sắp xé nát hai người đó, Lý Dục Thần vội vàng thu lại kiếm khí lại. 

 Đồng Hạo cười lớn, hai tay liên tục vồ lấy, những cao thủ võ lâm bên cạnh lão ta bay lên từng mảng. 

 "Ha ha ha, Lý Dục Thần, mày nhân từ như đàn bà vậy thì làm minh chủ võ lâm cái gì! Tao xem mày cứu được mấy người, ha ha ha..." 

 Trên không, bóng người hỗn loạn. 

 Những người bị Đồng Hạo ném ra ngoài đều bị truyền ma lực, nếu để họ ngã xuống đất thì không chết cũng tàn phế. 

 Lý Dục Thần vung tay, một cơn gió nổi lên, nhẹ nhàng nâng những người này lên mặt đất, đồng thời hóa giải ma lực trên người họ. 

 Nhưng chỉ trong chớp mắt đó, Đồng Hạo đã biến thành một luồng sáng đỏ rồi bay đi. 

 Châu Khiếu Uyên và Tiêu Sinh đều vô cùng lo lắng nhưng đành chịu, bản thân chỉ là võ đạo tuyệt đỉnh, còn chưa biết bay, chỉ có thể nhìn Lý Dục Thần nhưng khi nhìn lại thì vô cùng kinh ngạc, trên đài đâu còn bóng dáng Lý Dục Thần, đã trống không từ lâu, không biết anh đã rời đi từ lúc nào. 

 Mà cùng lúc đó, hai hòa thượng Hải Không và Tịnh Tuyền cũng mất tích. 

 Đồng Hạo bay ra khỏi trấn Châu Môn, quay đầu lại thấy không có ai đuổi theo nên tự đắc, thầm nghĩ: Lý Dục Thần cũng chỉ đến thế thôi! Vừa rồi thấy anh phá hồn kiếm của Hoàng Phủ Phạm, tưởng anh lợi hại lắm, xem ra vẫn đánh giá cao anh rồi! 

 Ngay lúc này, hư không phía trước đột nhiên lóe lên, xuất hiện một đám mây màu tím. 

 Đồng Hạo thầm kêu không ổn rồi vội vàng dừng lại lơ lửng giữa không trung, quát: "Ai vậy? Dám cản đường của bổn tọa!" 

 Bỗng thấy trong hư không xuất hiện một cô gái tuyệt sắc, chân đạp Tử Vân, tay cầm một cây như ý màu tím, cười tủm tỉm nhìn lão ta. 

 "Ông là Đồng Hạo à?" 

 "Cô là ai?" 

 "Tôi tên là Lâm Mộng Đình, tất nhiên ông cũng có thể gọi tôi là Lý phu nhân." 

 "Lý phu nhân..." Đồng Hạo nghe xong giật mình, mắt tam giác nheo lại, sát khí lóe lên: "Muốn chết à!" 

 Đột nhiên lão ta nhảy thẳng lên giống như đại bàng, hai cánh tay như cánh nhấc lên cuồng phong ngập trời, trong cuồng phong, hai lòng bàn tay lão ta lật lại đánh ra hai luồng lửa. 

 Lâm Mộng Đình cười khúc khích: "Tốt lắm!" 

 Cô đứng trên Tử Vân, cuồng phong bất động, sau đó vung như ý trong tay lên thành một dải mây, cuốn lấy hai luồng lửa, một tay khác chỉ về phía trước, hư không lập tức thay đổi từng lớp như thể tạo ra nhiều không gian pha lê, nhốt Đồng Hạo vào giữa. 

 Đồng Hạo kinh hãi: "Thiên Vu Tử Vân, không gian Linh Lung! Rốt cuộc cô là ai? Thần nữ Bạch Sơn có quan hệ gì với cô?" 

 "Không liên quan đến ông!" 

 Lâm Mộng Đình nói xong thì nhẹ nhàng búng tay, từng lớp không gian Linh Lung đó vỡ tan. 

 Một sức mạnh to lớn cuốn lấy lão ta lăn lộn trên không trung, suýt nữa xé nát Đồng Hạo, khi lão ta rơi xuống đất, quần áo của lão ta đã bị xé thành từng mảnh, da trên người cũng xuất hiện nhiều vết nứt như phủ đầy tơ nhện màu máu. 

 "Đừng ra tay, chúng ta chính là..." 

 Lão ta chưa dứt lời thì một thanh kiếm đen đã xuất hiện trước mặt lão ta, chặn cổ họng lão ta lại. 

 "Đồng Hạo! Là ông giết ông nội Hữu Toàn của tôi sao?" 

 Lý Dục Thần nghĩ đến ông nội Hữu Toàn thì khuôn mặt đầy sát khí. 

 Luồng sát khí này khiến cho Đồng Hạo - Hỏa Lệnh Sứ của Ma Môn đã giết vô số người cũng cảm thấy lạnh lẽo. 

 "Ha Ha, Lý Hữu Toàn không biết lượng sức mình, muốn giết tao, không trách tao được. Lý Dục Thần, mày nên biết thân phận của mình, mày là con trai của thánh nữ, mày nên đứng về phía bọn tao mới đúng. Bố mẹ mày bị những nhân sĩ chính đạo đó ép chết! Nhà họ Lý của bọn mày cũng bị bọn họ diệt!" 

 "Đến bây giờ còn muốn lừa tôi sao?" Lý Dục Thần cười lạnh: "Nếu tôi không điều tra thì tôi đã tin lời ông rồi! Nhà họ Lý bị diệt, những danh môn đại phái đó có trách nhiệm là thật, những ai dính máu trên tay, tôi sẽ lần lượt điều tra, không ai có thể trốn thoát. Nhưng các ông châm ngòi thị phi, cố ý dụ dỗ chính đạo tấn công nhà họ Lý rồi ngồi hưởng lợi, cuối cùng khiến nhà tôi tan cửa nát nhà. Đạm Đài Ngọc và Lữ Hiển đã bị tôi giết, hồn phi phách tán rồi! Còn lại Diệp Tiễn Lâm, Củng Tiên và Đồng Hạo ông cũng đừng hòng chạy thoát!" 

 Đồng Hạo nghe anh nhắc đến những cái tên này thì trong lòng hơi run, cuối cùng cũng có chút sợ hãi. 

 "Sao… Sao mày biết được?" 

 "Muốn người không biết thì trừ phi mình không làm!" Lý Dục Thần nói: "Nói đi, Diệp Tiễn Lâm và Củng Tiên ở đâu?" 

 Đồng Hạo lắc đầu nói: "Tao không biết, trừ khi có lệnh từ bên trên, còn không năm sứ giả của Ma Môn vẫn luôn hành động một mình." 

 "Có lệnh từ trên? Trên nào?" Lý Dục Thần quát hỏi. 

 Đồng Hạo biết mình đã lỡ lời, liền im lặng không nói. 

 Lý Dục Thần cười lạnh: "Đừng tưởng tôi không biết, nói đi, là Minh Vương? Hay là Lục Tây Phu?" 

 Sắc mặt Đồng Hạo đại biến, đột nhiên cười lớn: "Lý Dục Thần, mày đã biết hết rồi, sao còn hỏi nhiều như vậy? Vô dụng thôi! Mày giết tao thì sao? Đợi đến khi bọn mày đến bí cảnh Huyền Vũ, Tử Thần sẽ xử lý hết bọn mày!" 

 "Kẻ hầu của Minh Vương nói mày là Thiên Ma chuyển thế, ha ha ha, thật buồn cười! Minh Vương đại nhân mới là người thống trị Tam giới! Mày giết đi, giết tao đi! Chỉ cần Minh Vương đại nhân còn, hồn phách của tao đến Minh giới thì có sao? Minh Vương đại nhân sẽ cứu tao! Mày không giết được tao đâu! Ha ha ha..." 

 Phụt! 

 Thanh kiếm Huyền Minh đen đâm vào cổ họng Đồng Hạo. 

 Một luồng tử khí quấn lấy cơ thể lão ta, cũng quấn lấy linh hồn lão ta. 

 Đồng Hạo giãy dụa, trong mắt tràn đầy đau đớn và khó tin. 

 "Đây... Đây là... Tử… Khí… Thiên... Ma..." 

 Lão ta nghẹn ngào thốt ra mấy chữ này, cơ thể và hồn phách cùng hoà tan trong tử khí đen, cuối cùng biến mất không còn dấu vết. 

 "A Di Đà Phật!" 

 Một bên trái một bên phải xuất hiện hai hoà thượng cùng vang lên hai tiếng niệm Phật. 

 "Lý thí chủ, tâm ma của thí chủ quá nặng, trải kiếp không sạch, chỉ sợ là kiếp sau sẽ khó khăn muôn trùng!" Hải Không chắp tay nói: "Nhớ đến một bát mì bì và nửa con vịt muối, tôi có thể giúp thí chủ một lần, thí chủ hãy theo tôi đến núi Phổ Đà vào bí ảnh , đóng quân ba năm, chắc chắn có thể tẩy sạch tâm ma, từ nay không còn tai ương kiếp nạn." 


 Nhìn Tử Vân biến mất trên bầu trời, Tịnh Tuyền thở dài: "Than ôi, ma không phải ma, đạo không phải đạo!" 

 Hải Không sờ sờ cái đầu trọc đã mọc dài nửa tấc của mình, nói: "Hoà thượng cũng không giống hoà thượng!" 

 Hai người nhìn nhau, cười ha ha, trái phải bước đi, đột nhiên không gian rung chuyển, như ảo ảnh trong mơ, sau đó hai người biến mất trong bọt nước. 

 Chỉ còn lại ánh nắng chói chang, tiếng ve sầu kêu râm ran, trời nóng chưa tan, gió mát mới nổi, nhân gian vào đúng lúc lập thu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.