Chương trước
Chương sau
 

 Chương 1084: Sẽ gây chết người 

 Hoàng Phủ Ngạn và Hoàng Phủ Hi đứng cách họ không xa. 

 Hoàng Phủ Hi vẫn ôm ngực nhưng mắt thì không rảnh rỗi, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lâm Mộng Đình với ánh mắt đầy gian tà, lộ ra vẻ dâm dục. 

 "Đúng vậy, sao thế?" Lý Dục Thần nói. 

 Hoàng Phủ Ngạn đánh giá Lý Dục Thần từ trên xuống dưới vài lần, không thấy dấu vết luyện võ, anh ta không khỏi có chút nghi ngờ. 

 "Oắt con, cậu có biết rằng cái tên này rất nguy hiểm không, nếu giả mạo thì rất có thể sẽ chết người đấy." Hoàng Phủ Ngạn cảnh cáo. 

 "Không giả mạo cũng sẽ chết người đấy." Lý Dục Thần 

 Hoàng Phủ Ngạn sửng sốt, không hiểu câu này có ý gì. 

 "Hừ, tôi không muốn nói nhảm với cậu. Nếu cậu là Lý Dục Thần thì giao thanh kiếm đó ra đây, còn chuyện khác không liên quan đến tôi." 

 "Nếu tôi không đưa thì sao?" 

 "Vậy thì cậu chỉ có thể chết. Tôi đã nói rồi, cái tên này rất nguy hiểm, sẽ chết người đấy." 

 Nói xong thì quần áo trên người Hoàng Phủ Ngạn tự động bay lên. 

 Ông ta giật tay một cái, chiếc cặp da dài cầm trên tay rơi xuống đất, còn trên tay thì xuất hiện một thanh kiếm. 

 Kiếm ý ngưng tụ, thậm chí thân kiếm còn thấp thoáng có linh khí. 

 Đây là cổ võ kiếm đạo, thuộc truyền thừa của một nhánh kiếm tu cổ. 

 Vì kiếm tu ẩn dật nên phần lớn kiếm tiên thực sự trong Huyền môn là tu sĩ tự do, không thành lập môn phái, ngược lại cổ võ kiếm đạo do bọn họ biến đổi thì lại được truyền thừa nhiều trong các gia tộc môn phái Hoa Hạ. Kiếm đạo của Đông Doanh cũng biến đổi từ đây ra. 

 Kiếm ý của Hoàng Phủ Ngạn ngưng tụ, đã có chút thành tựu. Xét về võ đạo cũng là tông sư trở lên. Chỉ là ông ta không tu luyện võ hồn mà chuyển sang kiếm linh. 

 Linh khí ẩn ẩn lưu chuyển trên thân kiếm, tương đương với võ hồn của võ giả. 

 Sát khí tràn ra từ thân kiếm, không khí xung quanh tràn ngập ý lạnh, giữa mùa hè mà như thể đột nhiên vào đông. 

 Hoàng Phủ Hi nói: "Ông nội, đừng giết người phụ nữ đó, con muốn cô ấy làm vợ con!" 

 Hoàng Phủ Ngạn trầm giọng nói: "Làm vợ cái gì, đó là giày rách người khác đã đi rồi, con không thấy mất mặt à!" 

 Hoàng Phủ Hi nói: "Chỉ làm vợ vài ngày thôi, chán rồi thì không cần nữa, có gì đâu?" 

 Hoàng Phủ Ngạn rất hận sắt không thành thép nhưng cuối cùng vẫn không nỡ mắng cháu trai, nói: "Được rồi nhưng chỉ được chơi qua đường thôi, không được mang về nhà." 

 Hoàng Phủ Hi không kiên nhẫn nói: "Biết rồi." 

 Lúc này đã có không ít người vây xem. 

 Một số là những người trong quán ăn vừa rồi. Bọn họ nghe thấy cái tên Lý Dục Thần thì sửng sốt một lúc rồi lần lượt đuổi theo ra ngoài. 

 Còn một số là võ giả đi ngang qua, sát khí nồng đậm đã thu hút bọn họ, bọn họ cũng biết người chơi kiếm này là cao thủ trong cao thủ. 

 "Đây không phải là gia chủ Hoàng Phủ Ngạn của nhà họ Hoàng Phủ sao?" 

 "Ôi, đúng là ông ta thật, tôi còn tự hỏi sao lại quen mặt thế. Nhà họ Hoàng Phủ vẫn luôn rất kín tiếng, sao lại chạy đến trấn Châu Môn thế này?" 

 "Hoàng Phủ Hiền của Dự Chương là nhánh phụ của gia tộc Hoàng Phủ. Hoàng Phủ Hiền bị Lý Dục Thần giết rồi, cho nên chắc chắn nhà họ Hoàng Phủ đến để tính sổ đây." 

 "Hình như Hoàng Phủ Hiền cũng là võ đạo đỉnh phong rồi, nếu không có ông Châu ở đây thì ông ta chính là tông sư số một Hoa Đông, chẳng lẽ nhà họ Hoàng Phủ còn có người mạnh hơn Hoàng Phủ Hiền sao?" 

 "Cái này thì anh không biết rồi, nhà họ Hoàng Phủ truyền thừa cổ võ kiếm đạo, không giống với võ giả bình thường. Hoàng Phủ Hiền lợi hại như vậy, về đến quê nhà Minh Lộc cũng phải cúi đầu. Vị Hoàng Phủ Ngạn này, xét về bối phận thì hẳn là chú họ của Hoàng Phủ Hiền, nghe nói tu vi kiếm đạo rất cao, tông sư bình thường không đỡ nổi một kiếm của ông ta." 

 "Ghê gớm như vậy sao? Vậy thì chàng trai đối diện với ông ta là ai?" 

 "Tôi vừa ăn cơm với anh chàng này trong một cửa hàng, nghe cậu ta tự xưng là Lý Dục Thần, không biết thật hay giả nữa." 

 "Giả chứ còn gì nữa? Chẳng phải Lý Dục Thần là hung thần ác sát sao, sao trông lại nho nhã thế này. Cô gái bên cạnh cậu ta là ai thế nhỉ? Đẹp thật đấy!" 

 ... 

 Sát khí ngày càng nồng đậm. 

 Đối mặt với thanh kiếm trong tay cổ võ kiếm đạo đỉnh phong như Hoàng Phủ Ngạn, chỉ riêng kiếm ý và sát khí đã khiến người ta không thể đến gần. 

 Ngoài những cao thủ từ bán bộ tông sư trở lên, những người khác đều chỉ có thể lùi xa. 

 Hoàng Phủ Ngạn từ từ giơ kiếm lên. 

 "Lý Dục Thần, nếu cậu không chịu chủ động giao ra, vậy thì tôi chỉ có thể tìm trên người người chết thôi. Trên đường đến Hoàng Tuyền có không ít người đang chờ cậu, hẳn là cậu cũng không cô đơn đâu." 

 Đột nhiên kiếm ý phát động, người kiếm hợp nhất, chém một kiếm về phía Lý Dục Thần. 

 Một kiếm này khiến trời đất đổi màu. 

 Mọi người nín thở như thể thời gian ngừng trôi, không gian đông cứng. 

 Ngay cả khi ở rất xa, bọn họ vẫn có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi như thể thần chết đang đến. 

 Lý Dục Thần giơ hai ngón tay lên rồi nhẹ nhàng kẹp lại. 

 Sát ý gần như hủy thiên diệt địa này đột nhiên biến mất. 

 Mũi kiếm của thanh kiếm đó bị kẹp giữa hai ngón tay của Lý Dục Thần. 

 Hoàng Phủ Ngạn nghiêng người về phía trước, giữ nguyên tư thế chém kiếm, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hoàng và không thể tin nổi. 

 Lý Dục Thần nhẹ nhàng lật ngón tay sang, một tiếng kim loại gãy giòn tan, thanh kiếm trong tay Hoàng Phủ Ngạn gãy làm đôi. 

 Cơ thể Hoàng Phủ Ngạn bay ngược ra sau, ngã mạnh xuống đất rồi trượt dọc theo mặt đường xi măng về phía sau, đâm "bịch" một tiếng vào cột đèn bên đường. 

 "Sao có thể? Sao có thể?... " Ông ta nhìn thanh kiếm gãy trong tay, lẩm bẩm nói. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Thanh kiếm này đã theo ông ta hơn bảy mươi năm, vất vả lắm mới bồi dưỡng ra được kiếm linh, cả công lực của một giáp tử đều nằm trên thanh kiếm. 

 Không ngờ lại bị đối phương kẹp nhẹ hai ngón tay là gãy mất! 

 Đối với một kiếm tu, kiếm linh chết thì người cũng chết. Bảo kiếm cả đời bị phá hủy thì ông ta cũng chẳng khác gì người chết. 

 Hoàng Phủ Ngạn đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, chỉ vào Lý Dục Thần: "Cậu… Cậu... Rốt cuộc là... Ai?" 

 "Vừa nãy hình như là ông đã nói cái tên Lý Dục Thần này rất nguy hiểm, sẽ gây chết người." 

 Lý Dục Thần nói xong thì lật cổ tay, lưỡi kiếm gãy trên đầu ngón tay biến thành ánh sáng trắng bay ra, đâm vào yết hầu của Hoàng Phủ Ngạn. 

 Những người vây xem gần xa đều ngây ra như ngỗng. 

 Đột nhiên, đám đông tản ra như đàn chim sợ cung. 

 Trong nháy mắt, con phố đông đúc trở nên trống trải, tĩnh lặng đến nỗi ngay cả tiếng gió cũng không nghe thấy. 

 "Ông nội!" Tiếng kêu lớn của Hoàng Phủ Hi đánh vỡ sự tĩnh lặng trên phố. 

 Anh ta lao đến bên Hoàng Phủ Ngạn, gọi lớn. 

 "Ông nội! Ông không được chết! Ông nội..." 

 Hoàng Phủ Hi quay đầu lại, nhìn thấy bóng lưng của một nam một nữ tay trong tay rời đi trên phố lớn của trấn Châu Môn. 

 Anh ta chỉ vào bóng lưng của họ mà chửi mắng: "Lý Dục Thần! Đồ chó má! Nhà họ Hoàng Phủ sẽ không tha cho các người đâu! Tôi sẽ giết chết anh! Giết chết cả lò nhà anh!..." 

 Đột nhiên, tim anh ta đau nhói như thể bị một bàn tay vô hình bóp chặt. 

 Anh ta đau đớn ôm ngực, biểu cảm méo mó, há miệng nhưng không thể phát ra một âm thanh nào nữa. 

 Rồi "bịch" một tiếng ngã gục bên cạnh ông nội mình. 

 Trên phố không một bóng người. 

 Một con quạ bay qua, kêu hai tiếng “quác quác”. 

 "A Di Đà Phật!" 

 Một tiếng niệm Phật vang lên, hòa thượng Hải Không và tiểu hòa thượng Bình Ba đi tới. 

 "Sư phụ, hai người này đã chết rồi, chúng ta chôn họ đi ạ?" 

 "Chôn ư? Hỏa táng thì phải có tiền, thổ táng thì phải có đất, chúng ta không có tiền không có đất thì biết chôn ở đâu?" 

 Bình Ba gãi đầu: "Vậy phải làm sao ạ?" 

 "Thôi, chỉ có thể siêu độ thôi. A Di Đà Phật!" 

 Hải Không chắp hai tay, niệm một câu Phật hiệu, thi thể ông cháu nhà họ Hoàng Phủ chợt hóa thành tro bụi. 

 Một cơn gió thổi qua, tro bụi tan biến. 

 "Gieo nhân nào thì gặt quả nấy, mong rằng trên đường Hoàng Tuyền các người có thể hối cải, tránh khỏi bị đày xuống mười tám tầng địa ngục." Hải Không nói: "Thôi, thêm một con quỷ dữ, Địa Tạng Bồ Tát lại phải chịu tội thêm một ngày rồi." 

 Bình Ba tò mò hỏi: "Sư phụ, có mười tám tầng địa ngục thật ạ?" 

 "Tất nhiên là có thật." 

 "Ở đâu ạ?" 

 "Ở dưới Hoàng Tuyền." 

 "Sư phụ vừa ăn no nên phải đi một chuyến đến chỗ ngũ cốc luân hồi đây..." 

 "Chỗ ngũ cốc luân hồi?” 

 Bình Ba như hiểu ra điều gì đó, bèn vội vàng đi theo.

Chương 1085: Chương 1085: Đất Long Hưng

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.