Chương trước
Chương sau
 Ngô Đồng Cư, thành phố Hoà. 

 Hứa Quốc Lập đang lười biếng dựa vào cửa lớn, nhìn bầu trời u ám. 

 "Này, Lý Dục Thần có ở đây không?" 

 Không biết từ lúc nào, đột nhiên có một đạo sĩ, mặc đạo bào, còn đeo theo một thanh bảo kiếm xuất hiện, trông giống như một diễn viên vừa mới ra khỏi phim trường mà chưa kịp thay quần áo vậy. 

 Hứa Quốc Lập giật mình, không biết đạo sĩ này chui từ đâu ra. 

 Nhưng ông ấy biết Lý Dục Thần xuất thân từ Huyền môn, có lẽ hắn ta là trưởng bối trong sư môn, mặc dù giọng điệu nói chuyện của hắn ta khiến ông ấy rất khó chịu nhưng ông ấy cũng không dám chậm trễ nói: 

 "Công tử Lý đúng là có ở đây, xin hỏi ngài là ai?" 

 "Vậy là được rồi." 

 Đạo sĩ không nói hai lời mà đi vào cửa. 

 Tất nhiên Hứa Quốc Lập không để cho hắn ta vào, ông ấy bước ra một bước chặn trước cửa. 

 "Hừ, cũng có luyện được chút ít võ công à! Tránh ra!" Đạo sĩ nói. 

 Hứa Quốc Lập vốn xuất thân quân nhân nên có nền tảng võ thuật, sau khi Lý Dục Thần giúp ông ấy chữa khỏi chấn thương ở chân, trong một năm ở Ngô Đồng Cư này, ông ấy đã giao đấu với nhiều cao thủ nên võ công tiến bộ rất nhanh. 

 "Đạo trưởng, tôi chỉ là người trông coi, ngài đừng làm khó tôi. Xin hãy báo tên họ và lai lịch, tôi sẽ vào báo lại." Hứa Quốc Lập nói. 

 "Hừ! Đúng là kẻ ác thì hay ra vẻ ta đây!" Đạo sĩ hừ lạnh một tiếng: "Tránh ra, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo!" 

 Hứa Quốc Lập nghe là biết tên này đến đây không có ý tốt! 

 "Đạo trưởng, nếu ngài đến làm khách, công tử và phu nhân của chúng tôi đều là những người hiếu khách, tôi sẽ vào báo một tiếng, sau đó đón ngài vào, tiếp đãi trà ngon cơm ngọt. Nhưng nếu ngài đến để gây sự, vậy thì xin mời về!" 

 "Dài dòng!” 

 Sắc mặt đạo sĩ tối sầm lại, hắn ta vung tay lên, cả người Hứa Quốc Lập bay lên, đập vào ngạch cửa lớn “ầm” một tiếng. 

 Vài viên gạch ngói trên ngạch cửa bị vỡ tung rơi xuống đất cùng Hứa Quốc Lập. 

 Hứa Quốc Lập rên lên một tiếng, cảm thấy khí huyết cuộn trào, ngực hô hấp không thông, ông ấy "phụt" một tiếng phun ra một ngụm máu. 

 Thực lực của đạo sĩ này không phải dạng vừa, chỉ vung tay một cái đã khiến ông ấy bị thương nặng. 

 Ông ấy biết hôm nay mình gặp phải cao thủ nhưng vì trách nhiệm, ông ấy không thể để đối phương cứ thế đi vào. 

 Hứa Quốc Lập đã ngoài năm mươi tuổi, rời quân ngũ hai mươi năm nhưng lúc này máu nóng của người lính lại được kích hoạt, ông ấy ôm ngực, bò từ dưới đất dậy rồi lau vết máu trên khóe miệng, khuôn mặt lạnh lùng, ông ấy nghiêm nghị nói: 

 "Muốn vào đây, trừ khi giết chết tôi, bước qua xác tôi mà vào!" 

 Đạo sĩ có vẻ hơi bất ngờ, cười lớn nói: "Không ngờ bên cạnh tiểu nhân còn có người trọng nghĩa khí như vậy, đáng tiếc là ông theo nhầm người rồi! Tôi vốn không muốn giết ông, là ông tự chuốc lấy, vậy thì tôi sẽ thành toàn cho ông!" 

 Chỉ thấy hắn ta vung phất trần trong tay, tơ phất trần cuốn về phía Hứa Quốc Lập. 

 Võ nghệ của Hứa Quốc Lập cũng không tệ nhưng khi gặp phải cao thủ cấp độ Tiên Thiên như thế này, ông ấy căn bản không có khả năng chống cự. 

 Cơ thể ông ấy lập tức bị tơ phất trần cuốn lấy bay lên không trung. 

 Mỗi sợi tơ đều như sợi thép cắt vào da ông ấy, chỉ cần đạo sĩ động ý niệm, ông ấy sẽ bị cắt thành thịt vụn, còn sạch hơn cả máy xay thịt. 

 Nhưng ngay lúc này, một luồng ánh sáng trắng từ dưới gốc tường sân bắn ra cắt vào tơ phất trần như một con dao. 

 Đạo sĩ kinh ngạc kêu lên: "Còn có trận pháp ư! Hừ, xem ta phá trận đây!" 

 Ông ta lắc cổ tay, tơ phất trần buông Hứa Quốc Lập ra, tung ra khắp trời như một tấm lưới lớn phủ xuống Ngô Đồng Cư. 

 Còn trước sau trái phải Ngô Đồng Cư, cương khí bắn ra từ mọi hướng như thể có một đội quân mai phục, lúc này vạn tiễn bắn vào lưới tơ trên trời. 

 Hứa Quốc Lập từ giữa không trung rơi xuống sân “ầm” một tiếng. 

 Những người trong Ngô Đồng Cư đã sớm bị kinh động. 

 "Chú Hứa!" Mã Sơn là người đầu tiên xông ra, chạy đến ôm lấy Hứa Quốc Lập. 

 Anh ta thấy da thịt trên người Hứa Quốc Lập nứt ra, máu thịt toàn thân cũng tan nát, ngay cả ngũ quan ông ấy cũng không còn thấy rõ. 

 Trên không trung truyền đến tiếng lách tách, cương khí bắn ra từ mặt đất đã bắn thủng lưới tơ rất nhiều lỗ, một tấm lưới tơ biến thành cái rây nên cũng mất đi uy lực. 

 Chỉ thấy một đạo sĩ lơ lửng giữa không trung, đeo theo một thanh bảo kiếm, trên tay cầm một cán phất trần trọc bính. 

 "Trận pháp cỏn con, đừng hòng cản được bổn đạo gia!" 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Đạo sĩ đột nhiên ném cán phất trần đi rồi bay lên giữa không trung, biến thành một cây gậy khổng lồ đập xuống sân như thể cây chống trời đổ xuống, lại giống như Thái Sơn đột nhiên sụp đổ. 

 Chỉ thấy cây ngô đồng trong sân đột nhiên vọt lên trời, cành lá lan rộng, tán cây phình to, biến thành một chiếc ô khổng lồ che trên bầu trời sân. 

 Cây cột khổng lồ đó rơi trúng tán cây phát ra tiếng sột soạt. 

 Cây ngô đồng lại trở về dáng vẻ bình thường, chỉ có lá cây bay đầy trời, rơi đầy sân theo gió. 

 "Ồ! Có chút bản lĩnh!" Đạo sĩ có vẻ hơi ngạc nhiên. 

 Mã Sơn ngẩng đầu lên giận dữ nói: "Ông là ai mà dám xông vào Ngô Đồng Cư?" 

 Đạo sĩ liếc nhìn anh ta: "Cậu chính là Lý Dục Thần à?" 

 "Ông nội ông là Mã Sơn! Ông lại là ai? Có giỏi thì xuống đây đại chiến ba trăm hiệp!" Mã Sơn nói. 

 "Không phải Lý Dục Thần!" Đạo sĩ có chút thất vọng: "Gọi Lý Dục Thần ra, hôm nay tôi đến để giết Lý Dục Thần, không liên quan đến người khác!" 

 Mã Sơn nổi giận: "Mẹ kiếp thằng chó nhà ông! Chỉ bằng ông mà cũng dám ăn nói ngông cuồng à!" 

 Nói xong, anh ta tung một cú đấm về phía bầu trời. 

 Sức gió của cú đấm rất mạnh, vút lên trời như một cơn lốc xoáy. 

 Đạo sĩ hừ lạnh một tiếng: "Hạt gạo mà đòi nấu thành cơm!" 

 Hắn ta vung tay áo, ống tay áo như mây đen phủ xuống. 

 Sức gió của cú đấm của Mã Sơn nhanh chóng tan biến dưới đám mây đen, đám mây đen đó lập tức rơi xuống người Mã Sơn. 

 "Chát" một tiếng, ống tay áo dài đánh vào mặt Mã Sơn. 

 Mã Sơn chỉ cảm thấy như bị một cái xẻng đánh vào mặt, đầu óc choáng váng, đau rát. 

 "Hử?" Đạo sĩ trên không trung có vẻ rất ngạc nhiên. 

 Chiêu Lưu Vân Thiết Tụ này của hắn ta, người thường chỉ cần chạm nhẹ vào cũng sẽ hóa thành tro bụi, tên này trúng trọn một ống tay áo, còn đánh vào mặt, vậy mà vẫn không sao. 

 Nhìn Mã Sơn đang ôm mặt, trong lòng anh ta dâng lên vô vàn tức giận. 

 Đánh người thì được, vậy mà lại đánh vào mặt? 

 "A ——" 

 Anh ta gầm lên một tiếng rồi tung nắm đấm lần nữa. 

 Nhưng ngay khi anh ta tung nắm đấm thì trong cơ thể anh ta lóe lên một ngọn đèn hư vô. 

 Ngọn đèn này khiến lão đạo đang lơ lửng trên bầu trời hơi sửng sốt, sắc mặt hắn ta trở nên nghiêm trọng. 

 "Xoẹt" một tiếng, hắn ta rút thanh bảo kiếm sau lưng ra. 

 "Hừ! Yêu thú phương nào, dám cướp lô đỉnh của người khác, mượn xác tu luyện, xem tao diệt mày đây!" 

 Lúc này, theo cú đấm của Mã Sơn, một cơn lốc xoáy mạnh hơn nhiều so với trước đó bùng lên. 

 Toàn thân Mã Sơn như hóa thành một con rồng khổng lồ, ẩn mình trong cơn lốc xoáy, lao thẳng về phía đạo sĩ. 

 Đạo sĩ cũng vung kiếm, kiếm khí như cầu vồng, bổ xuống giữa không trung. 

 "Ầm" một tiếng, kiếm khí chém tan cơn lốc xoáy. 

 Nhưng trong đám bụi mù mịt, một ngọn đèn dầu hiện ra. 

 “Choảng” một tiếng, kiếm chém vào ngọn đèn dầu. 

 Ngọn đèn chập chờn rồi lóe lên một cái. 

 "Ầm" một tiếng, cơn lốc xoáy tan biến, kiếm khí tiêu tan, Ngô Đồng Cư lập tức trở lại bình lặng. 

 Mã Sơn đứng trên mặt đất, nắm chặt tay đối mặt với bầu trời. 


 Còn Mục Tinh Dã đang lơ lửng trên bầu trời lúc này lại còn kinh ngạc hơn cả Mã Sơn. 

 Hắn ta nhìn thanh kiếm trong tay mình, thân kiếm tối đen, không có chút ánh sáng nào. 

 Rốt cuộc thứ giống như ngọn đèn dầu đó là gì? 

 Chỉ bị ngọn đèn liếm qua một cái mà danh kiếm đã theo mình hai trăm năm này lại mất đi linh khí.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.