Chương trước
Chương sau
Người ta thường dùng hai từ hồn và phách để nói cùng nhau nhưng thật ra hồn và phách là hai thứ khác nhau.

Hồn ở trong tim, phách ở trong cơ thể, nếu mất hồn thì thần trí sẽ loạn nhưng nếu phách bị diệt thì người cũng chết.

Vì thế Lâm Mộng Đình mất đi hồn vía, trở lên mất trí nhưng vì phách vẫn còn nên cô sẽ không chết.

Hồn thuộc âm, phách thuộc dương, nếu muốn hợp nhất hồn phách thì phải điều hòa âm dương.

Tối hôm đó, Lý Dục Thần tiếp tục giúp Lâm Mộng Đình củng cố hồn phách, điều hòa âm dương

Trong lúc ngẩn ngơ, anh đã nghe thấy tiếng hát bay bổng vọng đến từ Thiên Trì xa xôi.

“Chàng ở phía tây Côn Luân, thiếp sống ở Thiên Trì.

Hàng năm mong chàng đến, ngày ngày khổ tương tư.

Từ biệt chàng ba ngàn năm xa cách, hỏi Vương Mẫu cây đào đã chín chưa?

Mặt trời mọc ở Mộc Thang Cốc, mặt trời lặn ở Ngu Uyên.

Cưỡi cá Côn vượt qua Nhược Thủy, ngồi cá diếc bơi qua hoàng tuyền.

Hồn này một đi sẽ không trở lại, hỏi chim xanh bao giờ trở về?

...”

Tiếng hát yếu ớt, như khóc như than.

Lý Dục Thần đắm chìm trong bài hát, dường như đã nhìn thấy Ô Mộc Thiếp.

Đến giờ phút này, anh không biết bản thân là ai hay đang ôm ai ở trong tay.

Chỉ còn rèm che thềm ngọc, đêm dài gió mát, trời đất nhàn nhã, trăng sao mờ ảo.

...

Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ, chiếu lên mặt của hai người.

Bốn mắt nhìn nhau, hồi lâu vẫn không lên tiếng.

Tựa như ba ngàn năm băng tuyết cuối cùng cũng hòa tan trong gió xuân, cả căn phòng tràn ngập dư vị hạnh phúc.

Không biết cứ như thế được bao lâu, Lâm Mộng Đình đột nhiên cười hì hì một cái rồi nói: “Mau dậy đi! Còn phải đến thành phố Hải đề cầu thân cho anh Mã Sơn nữa đấy!”

Dường như Lý Dục Thần đột nhiên tỉnh dậy sau mơ màng, anh thở một hơi thật dài: “Được rồi, chúng ta đi thành phố Hải. Nhưng mà, cầu thân cũng phải chuẩn bị một chút quà cáp, em nghĩ xong rồi sao?”

Lâm Mộng Đình nói: “Cái này đơn giản, ông cụ Tra giỏi thư họa và đồ hội họa, cứ để lão Hầu chọn một hoặc hai món đồ từ căn nhà của họ Lý ở thủ đô rồi mang nó đến đây. Cầu thân cho anh Mã Sơn, em nghĩ người làm anh em như anh cũng sẽ không keo kiệt đến mức đó đâu nhỉ?”

Lý Dục Thần cười ha ha rồi nói: “Vì chuyện chung thân đại sự của anh Mã Sơn, đừng nói là một món đồ cổ tranh chữ, cho dù dọn sạch nhà của anh cũng được. Trừ vợ anh ra thì anh đều không tiếc.”

Nói xong bèn nhào đến ôm hôn cô.

Lâm Mộng Đình vừa né tránh, vừa cười khanh khách nghênh đón anh.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, truyền đến giọng nói của Nghiêm Tuệ Mẫn: “Mộng Đình, Dục Thần, các con dậy rồi sao?”

Hai người vội vàng tách ra, nhanh chóng mặc quần áo.

Lâm Mộng Đình đi mở cửa, nói: "Mẹ, mẹ đến gọi sớm như thế có chuyện gì sao?”

Trong tay Nghiêm Tuệ Mẫn bưng một bát canh, nói: “Vẫn còn sớm à? Mặt trời chiếu đến tận mông rồi! Mẹ hầm cho các con một nồi canh bổ lắm, uống nhanh đi kẻo nguội.”

Lâm Mộng Đình bèn đưa tay nhận lấy bát canh, nhưng lại bị Nghiêm Tuệ Mẫn gạt mu bàn tay của cô ra, nói: “Đi, đi, đi, bát này là của Dục Thần. Của con ở trong bếp ấy, tự đi lấy mà uống.”

"A? Mẹ, mẹ thiên vị quá rồi đấy!"

“Thiên vị cái gì hả, không phải mấy ngày đầu óc con không tỉnh táo đều là do mẹ chăm sóc con sao? Dục Thần giúp con hoàn hồn, vừa phải làm phép lại vừa phải làm những cái khác, mệt lắm!”

Nói xong liền đi vào phòng, bỏ lại Lâm Mộng Đình ở phía sau.

“Nào, con rể ngoan, uống nhân lúc còn nóng, mẹ đút cho con uống.”

Lý Dục Thần nhún vai nhìn Lâm Mộng Đình, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ lại vừa có chút đắc ý, bắt đầu uống canh do mẹ vợ đút.

Lâm Mộng Đình trừng mắt nhìn anh: “Vô sỉ!” sau đó lắc đầu, thở dài rồi tự mình đi vào bếp tìm canh để uống.

...

Buổi chiều, Ân Oanh đã mang quà cáp do Hầu Thất Quý chọn đến thành phố Hòa.

Hầu Thất Quý đã sớm gọi điện cho Lý Dục Thần để nói về chuyện này.

Vốn dĩ ông ta muốn để sư phụ Vinh mang đến.

Bởi vì Lý Dục Thần không ở thủ đô, căn nhà của họ Lý cũng không có yến tiệc gì, cho nên cũng không cần sư phụ Vinh đích thân xuống bếp. Đúng lúc Mã Sơn thành thân, nói không chừng sẽ cần đến ông ta.

Nhưng ông chủ Vương lại chủ động xin đi, nói rằng căn nhà của họ Lý không thể một ngày không có đầu bếp, ngược lại bản thân ông ấy lại nhàn rỗi cả ngày, và Lý A Tứ cũng có thể xử lý được công việc giữ gìn an ninh của căn nhà của họ Lý hiện giờ.

Sư phụ Vinh vừa nghe xong đã không chịu đồng ý, nói rằng ông chủ Vương muốn nhân ông ta không có ở đó, rồi tư thông với chị Mai bỏ nhà đi. Hai người gây nhau ở sau bếp, còn lôi cả Thiết sa chưởng với Chỉ gian nhẫn để giao lưu với nhau, nếu không có Ân Oanh ở đó thì hai người bọn họ sẽ thật sự đánh nhau mất.

Cuối cùng Hầu Thất Quý cũng đưa ra quyết định: "Hai người đều không được đi, Ân Oanh đi đi.”

Còn tưởng rằng hai con hàng này vẫn muốn gây chuyện nhưng kết quả hai người bọn họ một lời cũng không nói, cười hihi haha rồi rời đi.

Hầu Thất Quý nói với Lý Dục Thần: “Công tử, cuối cùng tôi cũng hiểu rồi, cậu tách chị Mai ra khỏi hai con hàng này là đúng. Hai người này chính là một đôi của nhà họ Lý, sống không phân gia, chết chẳng phân mộ.”

Lý Dục Thần cười haha thật lớn.

Sau khi có quà biếu, Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình liền đến thành phố Hải, đi cùng còn có ông hai nhà họ Phùng.

Thế gia đại tộc có nhiều quy củ, muốn đến cửa cầu thân phải có một người làm mối, thân phận của Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đều không thể làm mối, cho nên đã mời ông hai Phùng.

Vốn dĩ Mã Sơn có ý mời Châu Na, dẫu sao trong một khoảng thời gian dài, Châu Na cũng là chị chủ của anh ta và cũng là Bá Nhạc của anh ta. Nếu như không có Châu Na thì Mã Sơn vẫn sẽ chỉ là một tên côn đồ nhỏ bé.

Mã Sơn đến quán bar Lam Kiều để tìm Châu Na.

Sau khi nghe xong thỉnh cầu của Mã Sơn, Châu Na tự rót cho bản thân và Mã Sơn một ly rượu vang đỏ rồi nói: “Chúc mừng cậu nha, tôi đã sớm nói cậu là một người có tài mà, cuối cùng cũng sắp cưới đại tiểu thư của hào môn rồi! Nào, cạn ly!”

“Chị Na...”

Mã Sơn luôn cảm thấy trong lời nói của Châu Na có mùi vị chua chát, anh ta là một người thô lỗ nhưng không hề ngu ngốc. Anh ta nâng ly rượu lên rồi uống một hơi cạn sạch.

“Chị Na, lời nói đều ở trong rượu rồi, tình nghĩa chị dành cho em, cả đời này em đều không thể báo đáp hết. Chị là chị gái của em, vĩnh viễn là chị gái của em!”

Châu Na lắc lư ly rượu, rượu lắc lư trong ly phản chiếu thân ảnh của chị ta. Chị ta biết bản thân chỉ là một người con gái bạc mệnh, cũng giống như cái bóng trong chiếc ly này, vẻ bên ngoài tươi sáng nhưng tâm hồn lại vặn vẹo, bị đong đưa ở trong vòng xoáy của vận mệnh. Một khi vận mệnh buông bỏ, ly rượu rơi xuống đất, hết thảy đều sẽ vỡ vụn.

Chị ta thở dài, mỉm cười rồi uống cạn rượu ở trong ly.

“Người cậu cưới là đại tiểu thư của nhà họ Tra, tôi không đủ tư cách để làm người mai mối, cậu đi tìm chú Minh đi, nhất định anh ấy sẽ sẵn lòng.”

Mã Sơn nhìn Châu Na, anh ta muốn nói gì đó nhưng lời nói lại nghẹn lại ở trong cổ họng, chung quy vẫn không thể nói ra được, cuối cùng chỉ nói hai từ “cảm ơn” rồi quay người rời đi.

...

Phùng Thiên Minh làm nghề mai mối, nếu là người khác đưa ra yêu cầu này, nhất định ông ta sẽ từ chối. Dù gì nhà họ Phùng và nhà họ Tra có một chút ân oán.

Nhưng vừa nghe nói Mã Sơn muốn cưới Tra Na Lệ, Phùng Thiên Minh đã lập tức đồng ý.

Đừng nói để ông ta làm người mai mối, cho dù bảo ông ta đi tâng bốc nịnh hót thì ông ta cũng sẵn lòng.

Mã Sơn là ai? Là anh em của Lý Dục Thần!

Phùng Thiên Minh là một trong những người đầu tiên quen biết và làm việc cùng Lý Dục Thần, ông ta biết rất rõ, trên người Lý Dục Thần có hai cái vảy ngược không thể chạm vào, một người là Đinh Hương, còn một người khác chính là Mã Sơn.


“Theo lý mà nói, thời đại đã thay đổi, người lớn như chúng ta không nên can thiệp quá nhiều vào chuyện của con trẻ. Nhưng chẳng qua Na Lệ đã đến Nam Dương từ nhỏ, bái lạy ở trước cửa của Mã thần nữ, hôn sự của con bé không thể hoàn toàn do chúng ta làm chủ, cũng cần phải nghe ý kiến của sư phụ con bé nữa.”

Tra Nhĩ Tây bổ sung thêm, nói: “Đúng vậy, Na Lệ là đệ tử bế quan của Mã thần nữ, được coi như con ruột mà đối đãi, công sức thần nữ dành cho Na Lệ, chỉ sợ còn nhiều hơn cả những người làm người thân như chúng tôi. Không dấu gì Lý công tử, không ít những nhà quyền quý, giàu có ở Nam Dương đều đến cầu thân dù là ở trong tối hay ngoài sáng nhưng đều đã bị nữ thần từ chối. Thần nữ nói rằng, Na Lệ trời sinh đoan trang, xinh đẹp, muốn chọn con rể, ngoài tài sản địa vị thì bản thân người đó còn phải là một người có phong thái xuất chúng mới được.”

Trên mặt Tra Nhĩ Tây đầy vẻ tươi cười, giọng điệu nghe có vẻ vừa chân thành lại có lỗi.

“Tôi mới vừa từ Nam Dương đến, hôm qua vẫn còn nói chuyện với thần nữ về chuyện hôn sự của Na Lệ, bà ấy nói bà ấy đã sớm cân nhắc rồi, chẳng qua là vì hiện giờ Na Lệ vẫn còn nhỏ mà thôi. Vì thế...” 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.