Chương trước
Chương sau
 

 "Chuyện gì xảy ra vậy?" 

 Thị trưởng Thân Trung Húc hùng hổ xông vào, phía sau còn có vài người tay dắt chó trông giống dân quân. 

 "Thị trưởng, bọn họ đánh tôi, đánh tôi thành ra thế này!" Kim Hỷ Dân khóc lóc kể lể: "Thị trưởng, mau thả chó cắn chết bọn họ đi!" 

 Thấy thị trưởng đến, Ba Ô giật mình tỉnh rượu ngay, ông ấy cúi đầu khom lưng đi tới nói: "Thị trưởng, hiểu lầm, hiểu lầm thôi!" 

 "Hiểu lầm!" Thân Trung Húc đá Ba Ô ngã lăn ra đất: "Ông già này, không biết Kim Hỷ Dân là cháu của quận trưởng sao? Ông muốn tôi làm thị trưởng không được lâu nữa phải không? Tôi bảo ông chuyển nhà mà ông không chuyển, còn gây chuyện cho tôi!" 

 Ông ta nói xong thì nhìn Lý Dục Thần: "Ồ, chàng trai này trông lạ quá, ở đâu đến vậy?" 

 "Là cậu ta đánh tôi! Thị trưởng, chính là cậu ta đã đánh tôi đấy!" Kim Hỷ Dân kêu lên: "Thị trưởng, thả chó cắn cậu ta đi!" 

 "Không liên quan đến cậu ta, là tôi!" Ba Kỳ Lan đứng ra. 

 Ba Ô nói: "Thị trưởng, cậu ấy là người bên kia núi, hôm qua mưa to gió lớn, rơi xuống Thiên Trì nên chúng tôi vớt lên." 

 "Bên kia núi?" Thị trưởng vốn định bắt người nhưng nghe nói là người bên kia núi thì thấy không ổn lắm. Ông ta không muốn gây ra tranh chấp ngoại giao, lỡ đạo lệnh đại nhân không vui thì mũ ô sa trên đầu ông ta sẽ không còn nữa. 

 Kim Hỷ Dân nói: "Thị trưởng, sao người bên kia núi lại chạy đến đây? Còn đến vào lúc mưa gió nữa, chắc chắn là gián điệp đó!" 

 "Gián điệp?" 

 Hai chữ này như nhắc nhở thị trưởng Thân Trung Húc, có lời khai của Kim Hỷ Dân, quận trưởng chắc chắn sẽ đứng về phía ông ta, nếu xác định là gián điệp thì không những đạo lệnh đại nhân sẽ không trách tội mà còn có thể được khen thưởng. 

 "Bắt cậu ta lại!" Thị trưởng ra lệnh. 

 Vài tên tay chân định tiến lên bắt Lý Dục Thần. 

 Ba Kỳ Lan chắn trước mặt họ: "Không được, các người không được bắt cậu ấy, cậu ấy chỉ là khách du lịch thôi!" 

 Ayna có chút do dự nhưng thấy anh trai mình dũng cảm như vậy thì cũng được khích lệ, cô ta cũng đứng ra nói: "Các người không được bắt anh ấy! Kim Hỷ Dân là kẻ xấu, các người nên bắt anh ta mới phải!" 

 Lý Dục Thần rất bất ngờ, đến lúc này rồi, trước mặt quan lại và cường quyền mà cả nhà bọn họ vẫn có thể bảo vệ mình như vậy. 

 Thị trưởng nổi giận: "Bọn dân đen các người, bắt hết lại cho tôi, bắt hết lại cho tôi!" 

 Những tên tay chân mà thị trưởng mang theo đều là dân chuyên nghiệp, bọn họ đều mặc trang phục dân quân, trên người còn có vũ khí. 

 Ba Kỳ Lan và Ayna đương nhiên không dám chống lại dân quân, chỉ có thể để mặc bọn họ trói mình lại. 

 Ba Ô từ dưới đất bò dậy, bắt đầu niệm chú: "Không long khang lang kháng lang kháng... Không long khang lang kháng lang kháng..." 

 Không biết có phải do câu thần chú của ông ta có tác dụng hay không mà những tên dân quân kia như bị điện giật, cơ thể co giật rồi òa một tiếng ngã lăn ra đất. 

 "Ông... Ông là vu sư?" Thị trưởng kinh ngạc chỉ vào Ba Ô: "Ông không biết cả nước đều cấm sử dụng pháp thuật sao? Ông dám chống lệnh quốc chủ, ông chết chắc rồi!" 

 "Thị trưởng, thả chó! Thả chó, cắn chết bọn họ đi!" Kim Hỷ Dân kêu lên. 

 Thị trưởng vung tay: "Thả chó!" 

 Những tên dân quân phía sau thả dây xích của những con chó ra. 

 Một đàn chó như bầy sói đói lao tới. 

 Kỳ lạ là chúng không lao vào nhà Ba Kỳ Lan, cũng không lao vào Lý Dục Thần mà lại lao vào Kim Hỷ Dân. 

 "Á..." 

 Kim Hỷ Dân hét lên thảm thiết. 

 Một đàn chó lao vào người anh ta cắn xé, mặc cho thị trưởng và dân quân có quát tháo thế nào cũng không ăn thua. 

 Đàn chó vừa cắn xé vừa kéo lê Kim Hỷ Dân ra khỏi sân. 

 Ngoài sân truyền đến tiếng hú thảm thiết. 

 Thị trưởng Thân Trung Húc tái mặt. 

 Nếu Kim Hỷ Dân chết dưới mắt mình, bị chính những con chó của mình cắn chết thì quận trưởng chắc chắn sẽ xẻo tay chân ông ta mất. 

 Nghĩ đến đây, ông ta lập tức rút súng lục từ người tên dân quân phía sau, chĩa vào Ba Ô. 

 "Nhanh lên, bảo những con chó kia thả Kim Hỷ Dân ra!" 

 Ba Ô vô tội nói: "Thị trưởng đại nhân, đó là chó của ngài mà." 

 Mặt mày Thân Trung Húc xanh mét, giận dữ nói: "Tôi biết là ông dùng pháp thuật, mau dừng lại, nếu không tôi bắn!" 

 Thấy súng, Ba Ô cũng sợ nhưng lại không biết phải làm sao. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Lý Dục Thần tiến lại, giật phắt khẩu súng trên tay thị trưởng, hỏi: "Ông là chức lớn nhất ở đây sao?" 

 Thị trưởng giật mình, khẩu súng rõ ràng ông ta cầm rất chặt, không hiểu sao lại vào tay đối phương, họng súng còn chĩa vào mình. 

 "Đúng, tôi là thị trưởng, cậu cẩn thận một chút, súng sẽ cướp cò đấy!" 

 "Là ông bắt dân làng này phải chuyển đi à?" 

 "Đúng nhưng..." 

 "Những người khác có chuyển đi hay không tôi không quan tâm nhưng gia đình này phải được ở lại đây và không được phép có người khác đến quấy rầy họ, nghe rõ chưa?" 

 "Chuyện này... Tôi không quyết định được." Thân Trung Húc nói. 

 "Ai có thể quyết định?" 

 "Nơi này đã bị đạo tông Hoa Lang mua mất rồi. Tông chủ của đạo tông Hoa Lang là quốc sư của bọn tôi, ngay cả quốc chủ của chúng tôi cũng phải nghe theo ông ấy. Ông ấy muốn có thôn này thì không ai dám không cho." 

 Lời của thị trưởng khiến cả nhà Ba Ô cảm thấy hơi tuyệt vọng. 

 Bọn họ đã từng nghe nói đến đạo tông Hoa Lang nhưng những người dân biên giới nhỏ bé không biết đạo tông Hoa Lang lợi hại đến mức nào, vậy mà lại là quốc sư, ngay cả quốc chủ cũng phải nghe theo quốc sư, vậy thì bọn họ còn hy vọng gì nữa? 

 Ba Ô thở dài nói: "Cậu thanh niên, thôi bỏ đi, đây là số phận của chúng tôi. Ba Kỳ Lan, con và Ayna chuyển đến thị trấn đi, bố ở lại đây. Bọn họ sẽ không làm khó một ông già như bố đâu. Thị trưởng đại nhân, tôi chỉ cần một túp lều tranh trên núi là đủ rồi, đời đời kiếp kiếp bọn tôi đều là người bảo vệ rừng, cứ để tôi chết già trên núi là được." 

 Thân Trung Húc vội vàng nói: "Được, được, được, ông nói sớm không phải tốt rồi sao, mọi người đều là bà con, tôi cũng không muốn làm khó các ông mà." 

 Ông ta đưa tay ra định đẩy nòng súng trước mặt đi nhưng khẩu súng trong tay Lý Dục Thần như được đúc chết, không nhúc nhích. 

 Thân Trung Húc cười gượng gạo: "Chú em, bỏ súng ra đi, cẩn thận cướp cò đó." 

 Ba Kỳ Lan rất bất mãn nói: "Bố, con không đi! Bố và Ayna đến thị trấn đi." 

 Ayna nói: "Mọi người không đi thì con cũng không đi." 

 Lý Dục Thần nhìn Thân Trung Húc nói: "Ông thấy đấy, bọn họ đều không muốn đi. Nếu ông không quyết định được thì gọi người có thể quyết định đến đây." 

 "Chuyện này..." Thân Trung Húc tỏ vẻ rất khó xử. 

 Bùm! 

 Một tiếng súng vang lên, viên đạn sượt qua má Thân Trung Húc. 

 Thân Trung Húc kêu lên một tiếng rồi đưa tay sờ mặt, phát hiện tai mình bị rách, máu chảy đầy tay và mặt. 

 "Ông thấy đấy, súng rất dễ cướp cò. Ông mau gọi người có thể quyết định đến đây đi." Lý Dục Thần nói. 

 "Được, được, được!" 

 Thân Trung Húc vội vàng lấy điện thoại Alilang* ra bắt đầu gọi điện: "Quận trưởng đại nhân..." 

 *Arirang là điện thoại thông minh chạy hệ điều hành Android của Bắc Triều Tiên được công bố vào ngày 10 tháng 8 năm 2013. 

 Nghe ông ta gọi điện, Lý Dục Thần cũng không vội, anh ngồi xuống ghế bên cạnh. 

 Ba Ô liếc nhìn anh, trên mặt lộ vẻ lo lắng, muốn nói lại thôi. 

 Ayna ở gần anh nhất thì thầm hỏi: "Rốt cuộc anh là ai thế? Tại sao lại giúp chúng tôi? Anh... Anh không phải là gián điệp chứ?" 

 Lý Dục Thần cười nói: "Tôi là bạn của Vưu Hinh." 

 Ayna kinh ngạc nhìn anh. 

 Ba Kỳ Lan và Ba Ô cũng nghe thấy lời anh nói, trên mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc. 

 "Vưu Hinh..." 


 "Bố làm theo ý chỉ của thần thôi!" Ba Ô che mặt quỳ xuống: "Vưu Hinh! Bố xin lỗi con! Nhưng bố không thể làm trái ý chỉ của thần được!" 

 Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng nói: 

 "Chuyện gì vậy? Người bị chó cắn chết là ai thế? Chuyện này vẫn chưa giải quyết xong sao?" 

 Tiếp đó, hai người bước vào, chính là hai người của đạo tông Hoa Lang. mà Lý Dục Thần gặp trên đỉnh núi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.