Chương trước
Chương sau
 Lý Dục Thần mơ mơ hồ hồ vượt qua tam trọng lôi kiếp. 

 Anh không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu. 

 Bởi vì Ô Mộc Thiếp đã giúp anh chặn lại hơn một nửa năng lượng của tam trọng lôi kiếp này, còn về Cửu Thiên Thần Lôi cuối cùng, không gian bị chôn vùi là nhờ có sự bảo vệ của cờ trắng mới có thể giúp anh tránh khỏi thảm họa ấy. 

 Thân thể vốn không hề được lôi kiếp gột rửa, vì thế sự gia tăng sức mạnh thể chất và năng lượng Pháp thân của anh là rất ít. 

 Nhưng cảnh giới thật sự đã tăng lên. 

 Các pháp thuật cấp cao hơn cũng có thể được sử dụng, chẳng hạn như độn thuật. 

 Tam trọng lôi kiếp mang theo không gian kiếp sẽ gặp phải thuật chôn vùi không gian. Sau khi vượt qua không gian kiếp thì sẽ có có thể bỏ qua các rào cản của không gian và đi xuyên qua lại trong hư không còn nhanh hơn cả bay. 

 Đương nhiên, điều này cần có sự chống đỡ của pháp lực và thần thức. Với năng lực hiện giờ của Lý Dục Thần, một bước mười dặm thì vẫn còn có thể nhưng nhiều hơn thì sẽ không được nữa, hơn nữa cũng không thể sử dụng liên tục. 

 Còn về Cửu Thiên Thần Lôi, Lý Dục Thần cũng không hiểu lắm. 

 Trong “Cửu kiếp thiên thư” có nói, Cửu Thiên Thần Lôi sẽ chỉ xuất hiện dưới tình huống cực đoan, thường là do sự tích lũy của độ kiếp quá lớn, ví dụ như Nhị sư huynh, trúc cơ trăm năm, một độ bốn kiếp thì Cửu Thiên Thần Lôi mới rơi xuống. 

 Nhưng lần này của anh cách lần trước quá gần, theo lý mà nói thì năng lượng của kiếp nên rất nhỏ, nhưng không hiểu sao lại chọc đến trời, khiến trời lại muốn dùng Cửu Thiên Thần Lôi để tiêu diệt anh. 

 Thuận lợi vượt qua tam trọng kiếp đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng vấn đề là tứ trọng kiếp tiếp theo phải làm sao? Điều này cũng giống như việc tham gia một kỳ thi, dựa vào việc gian lận đã vượt qua bài kiểm tra cấp bốn nhưng sau đó khi cần phải làm bài kiểm tra cấp sáu thì vượt qua kiểu gì? 

 Xét theo năng lượng của lần độ kiếp thứ ba, thiên đạo thực sự muốn đánh nổ tung anh thành từng mảnh. 

 Lý Dục Thần nhìn căn phòng nhỏ đơn sơ nhưng lại gọn gàng và ấm áp này lần cuối rồi sau đó lặng lẽ rời đi. 

 Từ trên không trung nhìn xuống, đây là một thôn làng nhỏ yên tĩnh, nằm ngay dưới chân núi Bạch Đầu, tựa núi nhìn sông, được bao quanh bởi bầu không khí yên bình. 

 Gia đình của Vưu Hinh nhìn qua cũng không hề giàu có. Chị gái Ayna của cô ta nhân viên quản lý của khu cảnh quan núi Bạch Đầu, anh trai Ba Kỳ Lan là kiểm lâm, họ đều là những người công nhân bình thường. 

 Nhưng Lý Dục Thần cũng không thể giúp được cái gì, hiện giờ anh không còn một xu dính túi. Hơn nữa nơi đây là Cao Ly, nếu thật sự muốn để lại một khoản tiền thì chưa chắc đó sẽ chuyện tốt cho hai anh em bọn họ. 

 Anh khẽ thở dài, bước thêm một bước đã cách xa mười dặm. Lại đi thêm một bước thì đã đến trên núi Bạch Đầu. 

 Thiên Trì nằm lặng lẽ được bao quanh bởi những ngọn núi giống như một người đẹp đang ngủ say. 

 Trên những con đường dành cho người đi bộ ở quanh núi, du khách đông như dệt vải. 

 Trận mưa lớn ngày hôm qua đã dồn nén các du khách đến mức nghẹt thở. 

 Lý Dục Thần đứng ở trên đỉnh núi, nhìn núi nhìn sông, trong lòng khẽ bộp một cái, lấy lá cờ đó ra ngoài. 

 Chỉ thấy trên mặt cờ mù mịt mênh mang, vẽ ngàn dặm khói sông, vạn dặm núi non, chỉ là sóng trùng điệp, mây ngăn cách, chỗ đứt chỗ liền, rất khó để có thể nhận ra đó là nơi nào. 

 Ở trong góc, có một nơi trông giống như một hòn đảo, được viết hai từ “Linh Lung”. 

 Mà ở trong một góc khác, cảnh tượng vài ngọn núi vây quanh một con sông trông rất giống với Bạch Sơn Thiên Trì. 

 Lý Dục Thần lại lấy lá cờ U Minh Quỷ ra, khi so sánh hai lá cờ với nhau, tưởng chừng như chúng có mối liên hệ nào đó với nhau nhưng lại không thể ghép với nhau thành một thể. 

 Trên lá cờ đen có hai chữ "Trầm Quang", có lẽ đang ám chỉ biển Trầm Quang. 

 Trên lá cờ trắng có hai chữ “Linh Lung”, rất có thể đó chính là “đảo Linh Lung”. 

 Ô Mộc Thiếp nói Minh Vương đang ở biển Trầm Quang, Nguyên Thủy Nữ Vu ở đảo Linh Lung, Lục Tây Phu ở núi Vô Cấu, trước đây ba người bọn họ chính là người quan trọng nhất bên cạnh Thiên Ma, giờ đây mỗi người đều đang làm chủ một phương. 

 Xem ra, rất có thể năm lá cờ của Ma Giáo chính là bản đồ của Ma Giáo khi còn ở thời kỳ hưng thịnh. 

 Bạch Sơn Thiên Trì sẽ xuất hiện trong bản vẽ này, cho thấy Thiên trì và thế giới trong bản vẽ liên thông. 

 Có lẽ nơi này chính là lối vào của biển Trầm Quang. 

 Nhưng Hướng sư tỷ đã từng nói, chỉ có hai con đường đi đến biển Trầm Quang, một là kinh nhược thủy đi đến thế giới biển, hai là xuống hoàng tuyền vào mười tám tầng địa ngục. 

 Phía dưới Thiên Trì này là nhược thủy, hay là hoàng tuyền? 

 Nhưng Lý Dục Thần biết rất rõ, dù cho như thế nào đi chăng nữa, với thực lực hiện giờ của bản thân, anh vẫn chưa thể đi được. 

 Anh cất lá cờ rồi đứng ngắm nhìn ở trên đỉnh núi Bạch Đầu một lúc, khi anh đang định rời đi thì bất ngờ nhìn thấy hai người ở dưới chân núi đang chạy như bay đến. 

 Khu vực này là rừng hoang, ở đây không có đường lên núi dành cho khách du lịch, hơn nữa tốc độ của hai người này cực kỳ nhanh nhẹn, là hai cao thủ võ thuật, hơn nữa còn có sự dao động pháp lực rất nhỏ giữa các hành động, xem ra bọn họ chính là võ đạo Luyện khí song tu. 

 Thân ảnh của Lý Dục Thần lóe lên một cái, ẩn mình vào hư không ngay trước khi hai người đó lên đến đỉnh núi. 

 “Ơ, hình như vừa nãy tôi nhìn thấy ở đây có người mà.” Một người trong số họ nói. 

 “Chắc cậu hoa mắt thôi, ở đây trống trải như thế này, ngay cả chó còn không lên được thì làm gì có ai?” một người khác nói. 

 Người trước đó vẫn không yên tâm, đi nhìn một vòng khắp xung quanh. 

 Địa thế ở nơi này cao, toàn bộ đều là đá trơ trụi, nhìn một cái là nhìn được cả bốn xung quanh, quả thực không có chỗ nào để trốn thì lúc này mới cảm thấy yên lòng. 

 Hai người cùng nhau nhìn về phía mặt hồ. 

 “Tông chủ nói rất có thể bí cảnh sẽ được mở ra, bảo chúng ta phải quan sát cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để người ở phía đối diện đoạt trước.” 

 “Cậu nói thật sự có bí cảnh sao?” 

 “Truyền thuyết về bí cảnh Bạch Sơn đã được truyền lại nhiều năm như vậy, có lẽ là sự thật chăng. Nếu không thì hôm qua tông chủ cũng không khẩn trương đến như vậy." 

 "Trận sét đánh ngày hôm qua kì lạ thật đấy! Tôi đã luyện khí nhiều năm như thế mà vẫn không lên được." 

 “Tông chủ còn không lên được, cậu là cái gì?” 

 “Chúng ta cứ nhìn chằm chằm ở chỗ này sao?” 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 “Chắc chắn phải nhìn chằm chằm rồi. Sư phụ đã nói, tông chủ đã chuẩn bị đánh chiếm ngôi làng nhỏ ở dưới chân núi để làm căn cứ cho Hoa Lang Đạo của chúng ta rồi. Nói không chừng sau này cũng sẽ chuyển cả trụ sở chính đến đó.” 

 “Không thể nào, chuyển đến một nơi quái quỷ như thế á?” 

 “Phóng ánh mắt ra xa một chút, nếu như thật sự có bí cảnh, một khi nó được mở ra thì nơi chúng ta đang đứng chính là lâu đài cận thủy.” 

 “Thế thì đúng rồi, vậy những thôn dân dưới chân núi đó có chịu dọn đi không?” 

 "Cho bọn họ một chút tiền là được, bọn họ đều là những người nghèo, nhìn thấy tiền thì ngay cả họ của tổ tông cũng chịu sửa. Chỉ là có một hộ bị cưỡng chế rất phiền phức tên là Ba Kỳ Lan, là kiểm lâm ở đây, nói là công việc được kế thừa qua nhiều thế hệ, sống chết không chịu dọn đi.” 

 “Kiểm lâm mà còn được kế thừa qua nhiều thế hệ á? Nói với quận trưởng một câu, để chính quyền địa phương sa thải anh ta thì không phải là được rồi sao?” 

 “Ừm, đã thông báo cho trấn rồi. Nếu như nói mà vẫn không thông thì chỉ còn cách xử lý anh ta thôi.” 

 ... 

 Ba Kỳ Lan đang cãi nhau với em gái. 

 “Anh ơi, làm kiểm lâm thì có gì tốt đâu? Tiền bồi thường bọn họ trả cho anh đã đủ hai mươi năm tiền lương của anh rồi, ngoài ra còn có một ngôi nhà trên trấn nữa đấy!” 

 “Em thì hiểu cái gì?” Ba Kỳ Lan quật cường đứng nguyên tại chỗ: “Anh không chỉ là kiểm lâm, anh còn là người bảo vệ của thần núi. Em quên thôn của chúng ta là thôn Bạch Thần rồi sao?” 

 “Đó cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi!” Ayna cảm thấy anh trai rất bất chấp lý lẽ. 

 “Hai đứa không cần phải cãi nhau nữa!” Ba Ô đã say khướt đi đến cùng với một chai rượu. 

 "Bố!" Ba Kỳ Lan và Ayna đồng thanh kêu lên. 

 “Bố sẽ không chuyển đi.” Ba Ô cuốn đầu lưỡi, nói không mạch lạc: “Kiểm lâm là công việc mà thần đã phân cho tổ tiên của chúng ta, là thần thánh đấy!” 

 Ba Kỳ Lan nhận được sự động viên khích lệ của bố thì càng thêm kiên định hơn. 

 Ayna vò đầu bứt tai: “Bố! Bố chỉ biết uống rượu thôi, cuộc sống trong nhà phải sống như thế nào đây? Lương của kiểm lâm chỉ đủ cho một nhà chúng ta ăn cơm, công việc của con ở trong khu danh lam thắng cảnh có thể bổ sung một chút đồ dùng ở trong nhà, nhưng mà bố nhìn đi, bố uống rượu suốt ngày, sức khỏe ngày càng sa sút, nếu như bố bị bệnh, bị bệnh thật nặng thì chúng con phải làm sao? Lẽ nào thật sự muốn con phải gả cho cái tên đốn mạt ở trên trấn sao?” 

 Sắc mặt của Ba Ô trầm xuống, ông đưa tay chạm vào tóc của con gái nhưng lại bị con gái hất tay của ông ấy ra. 

 “Xin lỗi con, Ayna! Bố thật vô dụng! Bố có lỗi với các con!" 


 “Nhưng bố ơi, con phải làm sao đây? Chẳng lẽ chúng ta phải chịu cảnh nghèo đói suốt đời này sao? Nếu tên ác ôn ở trên trấn lại đến quấy rầy con thì phải làm sao? Con nên làm cái gì bây giờ? Huhuhu...” 

 "Ây da, thật là một cảnh tượng cảm động!" 

 Bên ngoài có vài người bước vào, người dẫn đầu trong số bọn họ là một người trông rất lưu manh, mặc một bộ quần áo rất thời thượng, trông rất không ăn nhập với ngôi làng miền núi này. 

 “Hai cha con ôm đầu đau khổ, đây là sắp đi lấy chồng rồi sao? Ayna, có phải em đã nghĩ thông suốt rồi, đồng ý gả cho anh rồi không?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.