Chương trước
Chương sau
 

 Mã Sơn và Tra Na Lệ thuận lợi đến Thanh Lai, giao nhóm người cho đệ tử Huyền Hàng Môn đang tu luyện ở Thanh Lai. 

 Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, chỉ chờ Lý Dục Thần giải quyết xong mọi chuyện rồi cùng đi. 

 Nhưng mãi đến khi mặt trời đã quá giờ ngọ, Lý Dục Thần vẫn chưa quay lại, Mã Sơn bắt đầu sốt ruột. 

 "Không phải chỉ đánh một tên Long Bà thôi sao, chứ có phải đi xem mắt đâu mà lâu thế? Dục Thần làm việc luôn quyết đoán, đến giờ vẫn chưa quay lại là chắc chắn là xảy ra chuyện rồi." 

 Tra Na Lệ an ủi anh ta: "Biết đâu gặp phải chuyện khác rồi, không phải Dục Thần đi cứu sư tỷ của cậu ta sao? Có lẽ cậu ta đã đi với sư tỷ của mình luôn rồi." 

 "Không đâu! Dục Thần nói để chúng ta ở đây đợi cậu ấy thì chắc chắn sẽ đến, trừ khi xảy ra chuyện. Anh phải đi xem đã!" 

 "Nhưng vết thương của anh vẫn chưa lành hẳn, hơn nữa, nếu thực sự xảy ra chuyện, với bản lĩnh của chúng ta cũng không giúp được gì cho cậu ta đâu." 

 "Giúp được hay không thì chưa biết, anh em gặp nạn, em bảo anh ngồi đây, còn không bằng để anh chết đi cho rồi! Lỡ đâu cậu ấy đang cần anh, đang thiếu một thằng sai vặt như anh dìu cậu ấy một phen thì sao." 

 Mã Sơn nhất quyết đi tìm Lý Dục Thần, Tra Na Lệ khuyên không được nên đành đi theo anh ta. 

 Vừa đến bờ sông Mê Kông, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng diệt trời diệt đất kia. 

 Một con rắn khổng lồ cao hàng trăm mét dựng đứng giữa trời, nếu không phải chín cái đầu rắn kia đang động đậy thì nhìn từ xa, người ta còn tưởng ai đó xây một tòa nhà rắn hổ mang ở nơi hoang vu này. 

 Trời đất mây gió biến đổi, lưu quang tràn đầy, pháp lực cuồn cuộn gây ra chấn động mạnh mẽ như thể đang tuyên bố: Người phàm chớ đến gần! 

 Nhưng Mã Sơn hoàn toàn không quan tâm đến những điều này. 

 Anh ta biết Lý Dục Thần đang ở trên đó và đang chiến đấu với con mãng xà khổng lồ này, hơn nữa tình hình có vẻ không mấy khả quan. 

 Anh em gặp nạn, đao sơn lửa biển, anh ta cũng không nhíu mày. 

 Tra Na Lệ không ngăn được anh ta nên hai người cùng nhau xông lên lưng chừng núi, đi đến ngôi miếu đổ nát đã sụp xuống một nửa theo vách đá. 

 Từ đây bọn họ có thể nhìn rõ tình hình hơn và đối mặt trực diện với con rắn khổng lồ bò lên từ sông Mê Kông, không biết con rắn cao bao nhiêu, to bao nhiêu, chỉ thấy một cảm giác cực kỳ áp bức ập đến. 

 Trước con rắn này, bản thân mình nhỏ bé như kiến. 

 Cổ rắn xòe ra hình quạt như một đám mây khổng lồ, có ba đầu rắn ngạo nghễ đứng giữa mây, còn sáu đầu rắn khác như rồng xuyên qua khuấy động mây gió, phát ra âm thanh kỳ lạ. 

 Ba hướng trên bầu trời có ba bóng người đang đấu pháp với sáu đầu rắn. 

 Bóng người nhỏ như chấm đen, không phân biệt được hình dạng nhưng Mã Sơn biết, Lý Dục Thần nằm trong số ba người đó. 

 Mã Sơn ngẩng đầu nhìn một lúc, rồi lại nhìn xuống sông Mê Kông dưới chân núi, anh ta nói với Tra Na Lệ: "Sức mạnh của con rắn này đều ở trên đầu, anh xuống sông tấn công phần dưới của nó để giúp họ một tay." 

 "Mã Sơn! Anh điên rồi!" Tra Na Lệ hét lớn muốn kéo anh ta lại. 

 Con rắn này to bằng mấy chục mét, hẳn là dùng đạn xuyên giáp cũng không bắn thủng da rắn được. 

 Nhưng Mã Sơn không quan tâm, anh ta lao về phía Thần Điện đã bị Hướng Vãn Tình lật tung mái, vì vách đá đã sụp xuống một nửa nên Thần Điện đã ở bên bờ vực, nhảy xuống từ đó là đến sông Mê Kông. 

 Mã Sơn vừa xông đến cánh cửa bị phá hỏng của Thần Điện thì một nhà sư lưng gù đen đúa gầy gò đột nhiên chặn đường anh ta lại. 

 "A, lại có hai người tới nữa! Nhìn xem, nhìn xem, chất lượng thân xác này thật tốt!" 

 Mã Sơn đoán người trước mặt chắc chắn là Long Bà Ba Dục, nhớ lại chuyện mình bị đồ đệ Thái Vu Long Tăng của ông mổ bụng móc tim, anh ta lại tức giận không kìm được nên đấm một phát. 

 Ầm một tiếng, cú đấm này đập trúng mặt Long Bà Ba Dục. 

 Long Bà Ba Dục bị đánh đến nghiêng cả đầu, máu chảy ra từ mũi và miệng trông rất đáng thương. 

 "Ừm, có lực đấy!" Ông vừa lau máu trên khóe miệng vừa cười nói: "Huấn luyện một chút là cậu đủ tư cách trở thành hộ pháp Kim Cương Thi trước tòa Na Già rồi. Ồ..." 

 Long Bà Ba Dục đột nhiên lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Hồn của cậu bị sao thế? Là Long Tăng à? Hắn ta đã huấn luyện cậu à? Nhưng sao cậu vẫn có thể sống sót đến đây?" 

 "Huấn luyện cái đầu ông!" Mã Sơn lại giận dữ đấm một phát: "Đồ đệ quý giá của ông đã đi báo danh với Phật Tổ ở Tây Thiên rồi, giờ này chắc đang bị đày đến chỗ Địa Tạng Bồ Tát rồi." 

 Cú đấm này lại giáng trúng mặt Long Bà Ba Dục. 

 Long Bà Ba Dục sửng sốt, không để ý đến máu chảy ra từ mũi, kinh ngạc nói: "Long Tăng chết rồi ư?" 

 Trên mặt ông lộ ra vẻ thương xót, tiếp đó là tức giận, sau đó hai tay ông duỗi ra, mười ngón tay bắn ra mười sợi tơ đen lao về phía Mã Sơn. 

 Mã Sơn biết Long Bà Ba Dục là sư phụ của Long Tăng Thái Vu, thực lực chắc chắn mạnh hơn Long Tăng nên không dám lơ là chút nào, thấy Long Bà Ba Dục ra tay, anh ta lập tức thi triển Bộ Võ để vòng qua, mục đích của anh ta vẫn là nhảy xuống sông Mê Kông. 

 "Ồ! Cậu cũng biết Bộ Võ à!" 

 Long Bà Ba Dục hơi ngạc nhiên, ông xoay cổ tay, mười sợi tơ đen bay vòng quanh trên không trung rồi vượt qua Mã Sơn. 

 Ngay cả Long Tăng thì Mã Sơn cũng không đấu lại được, làm sao có thể thoát khỏi ma chưởng của Long Bà Ba Dục chứ, mặc dù Bộ Võ rất kỳ diệu nhưng công lực của anh ta không đủ nên thân thể bị tơ đen quấn lấy, sau đó bay lên. 

 Trên không trung lóe lên vài bóng đen, quấn lấy những sợi tơ đen của Long Bà Ba Dục, giằng co để cố gắng giải cứu Mã Sơn. 

 Long Bà Ba Dục nhìn về phía Tra Na Lệ, kinh ngạc nói: "Huyền Hàng Thuật! Cô là đệ tử của Pháp Đế Mã ư?" 

 Tra Na Lệ nào muốn nói nhảm với ông, cô ta chỉ muốn cứu Mã Sơn thôi. 

 Long Bà Ba Dục dường như có chút kiêng dè Pháp Đế Mã, thế nên ông do dự nói: "Nể mặt sư phụ của cô, tôi tha cho cô một mạng, cô đi đi." 

 Tra Na Lệ đương nhiên không chịu, ra tay sử dụng hết tất cả bùa ngải và pháp khí trên người, vừa tấn công Long Bà Ba Dục, vừa cứu Mã Sơn. 

 Long Bà Ba Dục nổi giận: "Không biết điều!" 

 Hai cánh tay ông rung lên, những sợi tơ đen trên không trung rung động, một lượng lớn bùa ngải rơi xuống đất, pháp khí của Tra Na Lệ cũng bị đẩy ra. 

 "Đã không biết điều thì đừng trách tôi không khách sáo. Tôi sẽ hút hồn các người trước, sau đó ném xác các người cho Na Già!" 

 Nói xong, ông vung tay, những sợi tơ đen bắn ra từ ngón tay đan chéo trên không trung tạo thành một tấm lưới dày đặc, trùm lên hai người. 

 Tiếp đó, Long Bà Ba Dục kết ấn bằng hai tay, chỉ xuống đất, dưới chân hai người đột nhiên có một ngọn đèn dầu sáng lên, ánh đèn như hạt đậu nhưng ánh sáng mặt trời buổi trưa không thể che lấp được nó. 

 ... 

 Lý Dục Thần thấy Mã Sơn và Tra Na Lệ bị Long Bà Ba Dục dùng đèn Chúc Long Cửu Âm nhốt lại thì vô cùng lo lắng. 

 Nhưng anh không thể dùng thuật phân thân vì đã dùng hết pháp bảo, hơn nữa hai cái đầu rắn trước mặt đã khiến anh kiệt sức rồi. 

 Bên kia, sư huynh Đỗ Thanh Hồi cũng gần như vậy, còn tình hình của sư tỷ Hướng Vãn Tình thì nguy hiểm hơn. 

 Thực lực của cô ấy vốn không bằng Đỗ Thanh Hồi, hiện tại cũng ngang ngửa Lý Dục Thần nhưng cô ấy bị nhốt trong Thần Điện mấy ngày đêm, cho nên pháp lực đã bị tiêu hao quá nửa. 

 Na Già thì còn ba cái đầu ngạo nghễ trên mây. 

 Một khi ba cái đầu đó ra tay thì đó chính là ngày tận thế của ba người bọn họ. 

 Nhưng ngay lúc này, không biết vì sao đợt tấn công của Na Già đột nhiên chậm lại, sáu cái đầu rắn bay lượn trên không trung, tần suất tấn công giảm xuống, dường như bị thứ gì đó thu hút sự chú ý. 

 Còn cái đầu chính của Na Già thì đứng im không nhúc nhích, nó đang chăm chú nhìn chằm chằm vào bờ sông. 

 Tiếng bánh xe lăn, ở đó có một con chó kéo một chiếc xe đẩy đang từ từ tiến đến. 

 Đến chỗ bằng phẳng ven sông thì chiếc xe đẩy dừng lại. 

 Đạt Ngõa ngồi trên xe đẩy, ngẩng đầu nhìn Na Già trên không trung rồi hô lớn: "Con trai, đừng gây thêm giết chóc nữa!" 

 Giọng bà ấy không lớn nhưng lại mượn gió truyền đi rất xa rất xa, truyền đến tai từng người một, một cách rõ ràng. 


 Long Bà Ba Dục không còn để ý đến Mã Sơn và Tra Na Lệ nữa, mà chạy đến bên vách đá rồi hét lớn về phía sông Mê Kông: 

 "Na Già! Đừng nghe lời bà ta! Ngài đã ngủ say hàng vạn năm, là tôi đánh thức ngài! Nghe tôi này, nhân gian này toàn là tội lỗi! Những người này đều là kẻ lừa đảo! Họ ích kỷ, hưởng lạc, chỉ quan tâm đến bộ tộc của họ, coi ngài và mọi yêu thú là dị loại. Họ lấy cớ diệt yêu trừ ma, lấy danh nghĩa Thiên Đạo để tiêu diệt kẻ khác, bảo vệ lợi ích của chính họ! Na Già, ngài là thần chân chính! Ngài mới là hiện thân của Thiên Đạo! Nghe tôi, giết chết bọn họ đi! Hủy diệt thế giới bẩn thỉu này đi!" 

 Na Già phát ra tiếng xì vang trời, thân rắn lắc lư làm đất trời rung chuyển, nước sông Mê Kông nhanh chóng dâng lên, mắt thấy nước sống sắp nhấn chìm hai mẹ con Đạt Ngõa ở bờ. 

 Con chó kéo xe đẩy sủa hai tiếng, sau đó cơ thể đột nhiên to ra, to ra, rồi lại to ra, cuối cùng nó biến thành một con sói khổng lồ cao tới trăm mét.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.