Chương trước
Chương sau
Ngay khoảnh khắc đó, Long Bà Ba Dục và Đỗ Thanh Hồi đều biết anh định làm gì. 

 Long Bà Ba Dục căng thẳng, vội vàng kết ấn thúc giục Kim Phật và những thi quỷ xung quanh cùng tấn công Lý Dục Thần. 

 Trong khi đó, Đỗ Thanh Hồi cầm kiếm Thanh Vân tạo ra một đám mây kiếm, cuốn về phía xung quanh Lý Dục Thần, giúp anh chặn kim quang Phật ấn lại. 

 Đồng thời, anh ấy tháo Huyền Cung Sét Đánh trên lưng ra, kéo dây cung, một tiếng sấm sét vang lên, vài điểm lưu quang bắn vào người của mấy con thi quỷ đang đến gần Lý Dục Thần. 

 Vài con thi quỷ đó chợt nổ tung thành tro. 

 Một luồng kiếm khí đen phát ra từ tay Lý Dục Thần làm kinh thiên động địa. 

 Thế giới trắng xóa được Phật quang chiếu rọi lập tức xuất hiện một vết nứt đen như dải ngân hà ngang trời. 

 Bức tượng Phật loang lổ kia đổ ầm xuống, hóa thành tro bụi. 

 Kim quang vạn trượng tiêu tan, tượng Phật bằng vàng ngồi xếp bằng giữa hư không cao hơn cả núi dần dần nhạt đi, chỉ còn lại một bóng mờ rồi cuối cùng biến mất trong ánh nắng mặt trời. 

 Trong rừng núi truyền đến tiếng gió rít gào trầm trầm như tiếng thở dài của Phật cổ nơi đất hoang. 

 Lý Dục Thần cầm Huyền Minh đứng đó. 

 Khoảnh khắc đó như thể anh đã dùng hết toàn bộ sức lực của mình. 

 "Dục Thần, làm tốt lắm!" 

 Đỗ Thanh Hồi liên tục bắn hai mũi tên ra rơi xuống bên cạnh Lý Dục Thần, vung lên một đám mây kiếm để bảo vệ anh. 

 "Đệ không sao chứ?" 

 "Đệ không sao!" Lý Dục Thần thở phào: "Sư huynh Thập Tam, huynh mau đi cứu sư tỷ đi, đệ sẽ đối phó với những thi quỷ này!" 

 Đỗ Thanh Hồi nói: "Không vội, pháp ấn của Cổ Phật đã bị giải trừ rồi, trận pháp ở đây cũng đã bị phá, xem ông ta còn có bản lĩnh gì! Chúng ta giết sạch những thi quỷ và yêu tăng này, sau đó cứu Vãn Tình ra." 

 Lý Dục Thần gật đầu: "Được!" 

 Hai người đứng cạnh nhau, kiếm Huyền Minh và kiếm Thanh Vân cùng giơ lên, kiếm khí đen và xanh đan xen, trong nháy mắt đã giết sạch những thi quỷ xung quanh. 

 Long Bà Ba Dục còng lưng cúi đầu, cả người co rúm trong góc như rất sợ ánh nắng chói chang của mặt trời. 

 "Khặc khặc khặc..." Long Bà Ba Dục cười quái dị như tự nói với chính mình: "Mình biết là hôm nay mà, lời tiên tri cổ xưa nói là hôm nay, bia đá cũng ghi là hôm nay." 

 Ông ngẩng đầu lên, vô thức dùng tay che ánh nắng chiếu tới. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 "A, thật sự phải cảm ơn các người! Thì ra các người chính là sứ giả giúp Na Già trở về vị trí thần linh trong lời tiên tri!" 

 Ông lẩm bẩm như thể hoàn toàn không để ý đến hai tu sĩ mạnh mẽ đang đứng trước mặt với hai thanh kiếm có thể khiến ông tan thành tro bụi bất cứ lúc nào. 

 "Lời tiên tri cổ xưa nói rằng có thần sứ giáng lâm đánh thức linh hồn của Hoang Cổ Phật, giải trừ phong ấn của Na Già kia. Tôi thấy trên bia đá có hai người cưỡi chiến xa Thiên Lang đi dọc theo bờ sông Mê Kông." 

 "Thì ra là hai người bọn cậu! Tôi phải cảm ơn các cậu như thế nào đây?" 

 "Lời tiên tri cổ xưa không kết thúc nhưng có lẽ tôi nên nói cho các cậu biết, hình ảnh trên bia đá cho thấy các cậu sẽ bị Na Già ăn thịt. A, đúng là một sự cống hiến vĩ đại! Các cậu đã giải trừ Phật ấn, đánh thức Na Già mà còn phải hiến dâng thân xác của mình!" 

 "Tốt lắm! Tốt lắm! Các người sẽ hòa làm một với Na Già trở thành một phần của thần linh, đây quả là vinh quang vô thượng! Khặc khặc khặc..." 

 Lý Dục Thần không hiểu Long Bà Ba Dục đang nói gì, anh liếc nhìn Đỗ Thanh Hồi rồi cả hai cùng giơ kiếm lên. 

 Long Bà Ba Dục đột nhiên dang rộng hai tay, hô lớn: "Thức tỉnh đi, Na Già!" 

 Mặt đất rung chuyển. 

 Cả ngọn núi đều rung chuyển. 

 Không chỉ ngọn núi dưới chân mà những ngọn núi gần đó và những ngọn núi xa xa, tất cả đều rung chuyển. 

 Một sức mạnh to lớn từ dưới đất trào lên, bắn thẳng lên trời cao. 

 Sức mạnh này Lý Dục Thần chỉ gặp một lần, đó là khi đối mặt với con rồng thật trong bí cảnh Hoang Trạch. 

 Lý Dục Thần vô cùng kinh ngạc, mặc dù hiện tại anh đã trải qua hai lần Lôi Kiếp, thể xác cường tráng và pháp lực mạnh mẽ hơn lúc đó rất nhiều nhưng trước một con rồng thật như vậy anh vẫn không thể chống đỡ nổi. 

 Ầm! 

 Nước sông Mê Kông dưới vách đá đột nhiên dâng cao, sóng lớn ngập trời. 

 Sông Mê Kông vào mùa nước lớn rất rộng, nhiều nơi rộng hơn hai km. Đoạn này cực kỳ rộng, giữa sông có một bãi cát nhô lên chia dòng sông thành hai nhánh rồi lại hợp lại, vì vậy khoảng cách giữa hai bờ ở chỗ rộng nhất lên tới năm km. 

 Lúc này, nước sông dâng cao, sóng trắng cuồn cuộn cao tới hàng trăm mét, vượt qua ngọn núi nơi họ đang đứng. 

 Mà trong những con sóng trắng ngập trời, thấp thoáng có thể thấy một bóng đen khổng lồ. 

 Sóng nước hạ xuống như thác nước treo trên trời, giữa không trung xuất hiện một cái đầu rắn khổng lồ, hình dáng giống như rắn hổ mang chúa. 

 Khi dòng nước trở lại vị trí cũ, hình dạng của con rắn hoàn toàn lộ ra, một điều kinh khủng hơn nữa đã xuất hiện. 

 Không chỉ có một đầu rắn mà là chín đầu xếp thành hình quạt trên không trung. 

 Mà chín cái đầu rắn này không phải là chín con rắn, mà là cùng thuộc về một thân rắn. 

 Con rắn này đứng thẳng trong sông, đầu rắn ngẩng cao, cách mặt nước khoảng ba bốn trăm mét, còn dưới nước không biết dài bao nhiêu. Thân rắn to như cây cổ thụ, đường kính hơn hai mươi mét. 

 Phần đầu cổ rộng nhất như một đám mây đen khổng lồ, phủ kín bầu trời sông Mê Kông. 

 Dù Lý Dục Thần và Đỗ Thanh Hồi đã từng trải qua nhiều chuyện nhưng cũng không khỏi hít một hơi lạnh. 

 Đỗ Thanh Hồi cau mày nói: "Chẳng lẽ... Đây là Na Già của Thiên Long Bát Bộ?" 

 "Thiên Long Bát Bộ?" 

 "Tương truyền vào thời cổ đại, tiên và ma cùng tồn tại, yêu thú hoành hành, Phật gia đã thu phục tám bộ chúng, bao gồm Thiên Chúng, Long Chúng, Dạ Xoa, Càn Thát Bà, A Tu La, Ca Lâu La, Khẩn Na La, Ma Hầu La Gia, gọi chung là Thiên Long Bát Bộ. Trong đó, Long Chúng không phải là rồng thần của chúng ta mà là một loại dị thú giống rồng, tên là Na Già, thân rắn chín đầu, có người lấy nó làm vật tổ và xây đền thờ cúng nữa." 

 "Thảo nào ở đây có phong ấn của Phật cổ!" Lý Dục Thần nói: "Sư huynh, chúng ta bị lừa rồi. Phật cổ và đèn Chúc Long Cửu Âm đều dùng để trấn áp Na Già, Long Bà Ba Dục mượn tay chúng ta phá hủy tượng Phật cổ, thả Tà Thần Na Già ra!" 

 "Ha ha ha!" Long Bà Ba Dục cười lớn: "Bây giờ các người mới biết thì đã muộn rồi! Giết chết chúng đi, cơn thịnh nộ của Na Già!" 

 Con quái vật khổng lồ trên không trung lắc chín cái đầu phát ra tiếng gầm rung trời, một cái đầu đột nhiên vươn dài, gầm lên giận dữ rồi lao về phía họ. 

 Lý Dục Thần và Đỗ Thanh Hồi vội vàng lên ngự kiếm bay đi, biến thành hai luồng sáng nhanh chóng bay về hai phía rồi hạ cánh trên hai đỉnh núi gần đó. 

 Na Già giận dữ đâm sầm vào nơi bọn họ vừa đứng, vách đá vỡ tan, nửa ngôi đền cổ lăn xuống vách núi cùng đá vụn, rơi vào dòng nước mênh mông của sông Mê Kông. 

 Ngôi tàn điện còn lại trên sườn núi rung chuyển, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. 

 Lý Dục Thần thầm kêu không ổn rồi, Hướng Vãn Tình vẫn bị nhốt trong điện, nếu lúc này bị Na Già tấn công, e rằng sẽ khó mà thoát khỏi. 

 Anh vung tay bắn ra một luồng kiếm khí, lao thẳng vào cái đầu giận dữ của Na Già. 

 Bên kia, Đỗ Thanh Hồi cũng đã giương cung đáp tên, tiếng đàn Sét Đánh vang lên vài luồng sáng bắn về phía đầu rắn. 


 Còn kiếm khí bị phản vệ khiến ngực anh đau nhói, ngay cả thần hồn cũng bị chấn động. 

 Na Già này không chỉ đơn giản là thân xác cường tráng mà trên người nó còn mang theo thần lực nhiếp hồn đoạt phách. 

 Nhìn sang bên kia, Đỗ Thanh Hồi không bắn tên tiếp nữa, rõ ràng tình hình cũng không khá hơn là bao. 

 Mới chỉ một cái đầu thôi đã khiến hai sư huynh đệ bọn họ trở nên chật vật như vậy, nếu cả chín cái đầu cùng tấn công thì phải đối phó thế nào đây?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.