Chương trước
Chương sau
Ngọn đèn dầu tỏa ra ánh lửa xanh u ám như mắt của dã thú trong đêm đen. 

 Người ta thường nói dầu cạn đèn tắt nhưng ngọn đèn này dường như có nguồn dầu vô tận vậy. 

 Nhưng Hướng Vãn Tình thì đã thực sự đến lúc dầu cạn đèn tắt rồi. 

 Cô ấy vốn tưởng pháp lực của mình có thể chống cự thêm vài ngày nữa nhưng cô ấy đã đánh giá thấp nơi này. 

 Sức mạnh của ngọn đèn này rất ổn định, không có dấu hiệu cạn kiệt. Trong khi đó, sức mạnh ẩn chứa trong tượng Tà Thần chín đầu trên đỉnh đầu cô ấy thì ngày càng tăng lên, như thể Tà Thần đang ngủ say đang được đánh thức. 

 Ánh sáng của kiếm Thất Tinh dần yếu đi. 

 Hướng Vãn Tình cuối cùng cũng bắt đầu hơi tuyệt vọng. 

 Cùng lắm chỉ có thể chống đỡ đến khi trời sáng, cô ấy phải nghĩ ra cách trước khi trời sáng thôi, nếu không pháp lực không còn, trận pháp kiếm Thất Tinh sẽ mất hiệu lực thì cô ấy sẽ nhanh chóng bị đám thi thể và âm linh xung quanh nuốt chửng. 

 Bên ngoài Thần Điện, Long Bà Ba Dục lưng còng bước trên những mảnh vỡ đổ nát, đi trong ánh trăng. 

 Ông đi đến trước bức tượng Phật đã bị phong hóa, đang chìm trong cỏ dại. Mặc dù bức tượng Phật chỉ lộ ra một nửa người nhưng vẫn cao hơn Long Bà Ba Dục thấp bé một cái đầu. 

 Long Bà Ba Dục ngẩng đầu nhìn đầu Phật, khuôn mặt ông đen đúa, gầy gò và đầy nếp nhăn, dưới ánh trăng trông như phủ đầy nhựa đường vậy. 

 "Qua đêm nay chắc là xong rồi." Long Bà Ba Dục tự lẩm bẩm. 

 Sương sớm chảy xuống từ khuôn mặt tượng Phật, trông cực kỳ giống như nước mắt. 

 Long Bà Ba Dục nhẹ nhàng lau khuôn mặt Phật, khuôn mặt đen đúa của ông cũng lộ vẻ từ bi như Phật. 

 Phía đông ửng hồng, mặt trời đỏ ló dạng trên đường chân trời bờ đông sông Mê Kông, tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu qua đỉnh đầu tượng Phật nhưng không chiếu đến Long Bà Ba Dục thấp bé. 

 Những nếp nhăn trên khuôn mặt Long Bà Ba Dục nhăn nhúm lại như thể đang khó chịu vì điều này. 

 Ông đột ngột quay người lại nhìn về phía Thần Điện. 

 Thần Điện cổ kính đổ nát dưới ánh nắng mặt trời buổi sớm trông giống như một chiếc quan tài nằm trên vách đá, bên dưới vách đá là dòng sông Mê Kông cuồn cuộn. 

 Trong đại điện tối tăm bừng sáng những luồng ánh sáng bảy màu, chiếu ra từ những khe hở trên bức tường đổ nát. 

 Long Bà Ba Dục thoắt một cái đã đến trước cửa điện. 

 Giữa đại điện, ngọn lửa trên đèn dầu như hạt đậu có bảy thanh kiếm tỏa sáng rực rỡ, Hướng Vãn Tình bị bao bọc trong luồng ánh sáng bảy màu. 

 "A ha, đúng là khiến tôi kinh ngạc!" 

 Thân hình còng queo của Long Bà Ba Dục đứng ở cửa, ánh sáng ban mai bên ngoài chiếu vào kéo dài bóng đen của ông. 

 "Nhưng mà đừng phí công nữa! Vô dụng thôi! Vô dụng thôi!" 

 Ông giơ tay lên, khẽ chỉ một cái, ngọn lửa đèn dầu dưới chân Hướng Vãn Tình nhấp nháy như thể bị ai đó thổi một hơi, ngọn lửa đột nhiên bùng sáng. 

 Hướng Vãn Tình đang kết ấn bằng cả hai tay, điều khiển trận pháp kiếm Thất Tinh. 

 Cô ấy đã tích tụ sức mạnh cả đêm, dùng vẻ ngoài yếu ớt để đánh lừa kẻ thù, giữ lại càng nhiều sức mạnh càng tốt, định nhân lúc bình minh để liều mạng tấn công, phá vỡ phong tỏa. 

 Mấy ngày nay, cô ấy đã quan sát ra một quy luật, mỗi khi tia nắng đầu tiên của bình minh xuất hiện thì ngọn đèn dầu sẽ tối sầm lại, sức mạnh cũng sẽ giảm đi. Có điều thời gian này rất ngắn, chỉ một lát sau sẽ trở lại bình thường. 

 Đây là cơ hội duy nhất của cô ấy, cũng là cơ hội cuối cùng. 

 Nếu thất bại, cô ấy sẽ không còn sức để chống cự nữa, chỉ có thể mặc cho tên yêu tăng xấu xí này muốn làm gì thì làm. 

 Trận pháp Thất Tinh biến đổi, kiếm quang đan xen trông có vẻ sắp có hiệu quả rồi. 

 Nhưng vì đã tiêu hao quá nhiều trong nhiều ngày như vậy, cho nên mặc dù đã tích tụ sức mạnh cả đêm, chuẩn bị cho đòn tấn công cuối cùng, nhưng hiệu quả vẫn kém một chút, không thể phá vỡ phong tỏa ngay trong một đòn, ngược lại còn khiến Long Bà Ba Dục nhận ra. 

 Ánh đèn mờ tối chỉ có trong khoảnh khắc bình minh này, giờ đã bị Long Bà Ba Dục chỉ một ngón tay thôi đã phá vỡ tan. 

 Hướng Vãn Tình biết khoảnh khắc hy vọng của mình cuối cùng đã tan thành mây khói rồi. 

 Long Bà Ba Dục phát ra một tràng cười kỳ lạ: "Đừng tức giận, mặc dù thất bại của cô là điều đã định sẵn nhưng không có nghĩa là cô không mạnh. Nếu cô biết tên của ngọn đèn này, chắc chắn cô sẽ không tức giận nữa. Nó tên là đèn Chúc Long Cửu Âm!" 

 "Đèn Chúc Long Cửu Âm?!" 

 Hướng Vãn Tình vô cùng kinh ngạc. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Đây là ngọn đèn thần trong truyền thuyết, được ghi chép trong danh sách tiên khí của Thiên Đô, là mắt của Chúc Long - thần long thời thái cổ biến thành, lửa của nó cháy mãi, nước không thể diệt, đất cũng không thể dập, mặt trời chín tầng trời không thể che lấp ánh sáng của nó, mặt trăng chín tầng địa ngục không thể che lấp độ sáng của nó. 

 Còn mắt của Chúc Long có thể đoạt hồn, bảo sao Hướng Vãn Tình cảm thấy nơi nào bị ánh đèn chiếu vào không gian nơi đó sẽ đông cứng, hồn phách đều bị khựng lại. 

 Nếu thực sự là đèn Chúc Long Cửu Âm thì Hướng Vãn Tình phải cảm thấy may mắn rồi, may mà đạo hạnh Long Bà Ba Dục không cao, lại tu luyện tà pháp, nếu không chỉ bằng ngọn đèn này thôi cũng đủ đoạt hồn phách của Hướng Vãn Tình, hoặc luyện hóa cô ấy trong ngọn lửa đèn rồi. 

 "Vì vậy cô không cần phải nản lòng đâu, dưới sự chiếu sáng của ngọn đèn thần này, cô có thể kiên trì lâu như vậy thì thực lực của cô đã vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi rồi, con đường lên trời đó rốt cuộc là nơi như thế nào, đúng là khiến người ta phải mơ ước!" 

 Long Bà Ba Dục nhìn cô ấy, lộ ra vẻ bi thương như thể đang thương tiếc cho cái chết của cô ấy vậy. 

 "Đáng tiếc, một người phụ nữ xinh đẹp như cô tu luyện đến cảnh giới như vậy, hẳn là không dễ dàng gì nhỉ? Nhưng không sao, cô sẽ có thể trở thành người hầu của Na Già, đó cũng là vinh quang vô thượng!" 

 Long Bà Ba Dục cười lớn, tiếng cười như Phật như ma, vang vọng khắp bờ sông Mê Kông. 

 Đột nhiên, trên mặt ông lộ ra một tia kinh ngạc, tiếng cười đột ngột dừng lại. 

 Long Bà Ba Dục quay người lại, đứng ở cửa Thần Điện nhìn về phía tây. 

 Trên bầu trời xuất hiện một luồng sáng đen, đen kịt như thể màn đêm vẫn chưa tan hết để lại một khe hở trong ánh sáng ban mai. 

 Sát khí nương theo đó tràn ngập khắp nơi. 

 Cả hai tay Long Bà Ba Dục kết ấn trước ngực, ông lẩm bẩm niệm hai câu thần chú. 

 Toàn bộ không gian phía trên ngôi đền đổ nát ngưng tụ thành một lớp sương mù xám nhạt. 

 Kiếm khí gào thét lao tới, xông vào sương mù, chém sương mù thành một khe hở nhỏ làm phát ra một tiếng động kỳ lạ, chấn động lòng người. 

 Không ai để ý thấy, trên thân tượng Phật loang lổ giữa những bức tường đổ nát và cỏ dại xuất hiện một vết kiếm nhạt màu. 

 Sương mù theo đó khép lại. 

 Trên sương mù, Lý Dục Thần cầm kiếm đứng đó, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn ngôi đền đổ nát dưới chân. 

 "Khặc khặc khặc!" Long Bà Ba Dục nhìn anh cười nói: "Lại thêm một người nữa! Tốt lắm! Tốt lắm!" 

 Lý Dục Thần giơ kiếm Huyền Minh lên rồi lại chém một nhát. 

 Rõ ràng là sương mù nhưng trong tai lại truyền đến một tiếng keng như thể chém vào đá. 

 Sương mù lại nứt ra một khe hở nhưng không hoàn toàn tách ra, rất nhanh đã khép lại. 

 Trên thân tượng Phật trong cỏ dại lại xuất hiện một vết kiếm. 

 Lý Dục Thần đã phát hiện ra điều bất thường, lớp sương mù bảo vệ này trông giống như một trận pháp nhưng không phải là trận pháp bình thường, trong đó ẩn chứa Phật pháp vô thượng, rất rõ ràng là có liên quan đến ngôi cổ miếu này, không phải do tên yêu tăng trước mắt sở hữu. 

 Qua lớp sương mù, anh nhìn thấy luồng sáng bảy màu xuyên qua ngôi đền đổ nát. 

 Đó là thanh kiếm Thất Tinh của sư tỷ Hướng Vãn Tình. 

 Lý Dục Thần mừng rỡ, gọi: "Sư tỷ! Sư tỷ có ở trong đó không?" 

 "Dục Thần?! Là đệ sao?" Trong giọng nói của Hướng Vãn Tình lộ rõ sự ngạc nhiên: "Tỷ ở trong này, bị đèn Chúc Long Cửu Âm nhốt lại rồi!" 

 "Đèn Chúc Long Cửu Âm?" 

 Lý Dục Thần rất kinh ngạc, tên yêu tăng này còn có pháp bảo như vậy sao? 

 "Được, sư tỷ, đệ sẽ cứu tỷ ngay đây!" 

 "Dục Thần, đệ đừng vào, bên trong này rất quỷ dị, đệ phá ngôi miếu này từ bên ngoài là tỷ sẽ thoát ra được!" 

 "Biết rồi!" 

 Lý Dục Thần nói xong thì nghiêng kiếm Huyền Minh lên, toàn bộ pháp lực đều rót vào thân kiếm. 

 Long Bà Ba Dục nghe thấy cuộc đối thoại giữa Lý Dục Thần và Hướng Vãn Tình, nhìn động tác của Lý Dục Thần mà ông cũng không ngăn cản, chỉ cúi lưng giống như một ông già đáng thương. 

 "Ừm... Trên người cậu có sức mạnh to lớn, tôi cảm nhận được, rất tốt! Rất tốt! Nâng kiếm của cậu lên đi, lại đây, cậu sẽ cảm nhận được ánh mắt của thần. Trước mặt Na Già, mọi sức mạnh đều như kiến hôi cả! Cậu sẽ biij khuất phục thôi!" 


 Trên thân tượng Phật, từng vết kiếm xuất hiện liên tiếp, thân Phật vốn đã loang lổ lại càng trở nên tồi tệ hơn, đá vụn rơi xuống vào đám cỏ. 

 Long Bà Ba Dục dường như cũng kinh ngạc trước sức mạnh của kiếm khí Huyền Minh, ông liên tục thay đổi thủ ấn, một tấm bùa Phật trước ngực bay ra, lớp sương mù vỡ vụn lập tức bị bùa Phật hút vào. 

 Ông ném bùa Phật lên không trung, hóa thành một vị Phật vàng rực đứng giữa không trung, từ trên trời giáng xuống chặn đứng Lý Dục Thần. 

 Cùng lúc đó, từ ngôi đền phía sau Long Bà Ba Dục, từng xác chết khô đét bước ra…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.