Chương trước
Chương sau
 

 Mã Sơn tìm thấy một chiếc xe tải quân sự trong bãi đỗ xe, hẳn là có thể chở hết những cô gái này đi ra ngoài. 

 Điều khiến anh ta tức giận là có rất nhiều cô gái không muốn đi. 

 Một số trong số các cô gái không tin bọn họ, còn một số khác thì sợ tướng quân trả thù. 

 Điều đáng tức giận nhất là một số người còn cảm thấy cuộc sống ở đây cũng không tệ lắm, tốt hơn nhiều so với cuộc sống nghèo khó trước đây của bọn họ nên không muốn quay về chịu khổ. 

 Mã Sơn hận không thể tát cho bọn họ một cái. 

 Với tính cách của anh ta thì cứ mặc kệ những người này, sống chết mặc bây. 

 Nhưng Tra Na Lệ không chịu bỏ các cô gái lại. 

 Sau một hồi làm đấu tranh tư tưởng thì cuối cùng cũng nhét được hầu hết mọi người lên xe tải. 

 Chỉ còn lại tướng quân Tác Cương, Tra Na Lệ nói tát một cái cho hắn ta chết luôn đi nhưng Mã Sơn lại thấy như vậy quá hời cho hắn ta, cho nên anh ta lấy một sợi dây thừng kéo lê hắn ta sau xe tải. 

 Mã Sơn chỉ có bằng lái xe hạng C, chưa từng lái xe tải lớn, nhìn vào cần số dài ngoằng, anh ta thấy hơi khó khăn với chiếc xe tải quân sự sáu bánh tám số này. Cuối cùng, anh ta chỉ còn cách ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ nhìn Tra Na Lệ lái xe. 

 "Nhìn gì thế?" Tra Na Lệ cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của Mã Sơn nên trách móc hỏi. 

 "Chậc chậc." Mã Sơn lắc đầu lắc cổ: "Đẹp! Đẹp!" 

 "Cái gì đẹp cơ?" 

 "Vợ tôi đẹp chứ gì! Cô ấy uyển chuyển, kiêu sa, sắc sảo, vừa thông minh vừa xinh đẹp, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng... Ừm..." Mã Sơn sắp xếp lại những tính từ trong đầu, dường như không nghĩ ra được nữa nên chỉ có thể giơ ngón tay cái lên: "Đúng là anh hùng thì không phân nam nữ mà!" 

 Cuối cùng Tra Na Lệ cũng không nhịn được cười lớn, cười đến nỗi ngả nghiêng, xe cũng lắc lư theo. 

 Trong khoang xe đang lắc lư, có mấy cô gái đến từ Hoa Hạ cất tiếng hát: 

 "Tổ quốc chúng ta như một khu vườn, khu vườn có những bông hoa thật tươi thắm, oa ha ha, oa ha ha..." 

 Giọng hát như truyền cảm hứng cho tất cả mọi người, mọi người cũng hát theo: "Oa ha ha... oa ha ha..." 

 Xe vẫn lắc lư, trong buồng lái tràn ngập tiếng cười ngọt ngào, trong khoang xe thì vang lên tiếng hát. 

 Tác Cương bị trói vào sợi dây thừng phía sau khoang xe, bị kéo lê trên mặt đất như một con chó chết, từng vòng hồ quang sáng lên trên người hắn ta. 

 ... 

 Đột nhiên, xe phanh gấp rồi dừng lại. Những người trong khoang xe hét lên một tiếng, va vào nhau. 

 "Sao thế?" Mã Sơn còn tưởng gặp ổ gà hay gì đó vì đường ở đây thực sự quá tệ. 

 Anh ta thấy vẻ mặt của Tra Na Lệ trở nên vô cùng nghiêm trọng, mắt nhìn chằm chằm về phía trước như thể nhìn thấy quái vật vậy. 

 Lúc này Mã Sơn mới dời mắt khỏi khuôn mặt xinh đẹp của Tra Na Lệ rồi nhìn qua kính chắn gió. 

 Ngay gần đầu xe của bọn họ có một nhà sư trông rất kỳ lạ đang đứng, ngưới đó mang đôi giày vải đen, khoác áo cà sa nâu, nửa khuôn mặt và đỉnh đầu đầy sẹo như thể có hàng trăm con rết bò trên đó. 

 "Thái Vu Long Tăng!" Mã Sơn lập tức nghĩ đến quốc sư của tướng quân, định xuống xe 

 "Đừng cử động!" Tra Na Lệ ngăn cản: "Hắn ta đã giết cao thủ số một của Hồng Môn là Ngô Công Thánh, anh không đánh lại hắn ta đâu!" 

 "Cô đánh lại được sao?" Mã Sơn hỏi. 

 Tra Na Lệ lắc đầu: "Nếu hắn ta chỉ là võ công tuyệt đỉnh thì tôi còn có thể thử nhưng hắn ta là Thái Vu nên pháp thuật của Huyền Hàng Môn chưa chắc đã có tác dụng với hắn ta." 

 Mã Sơn nghe xong, không chút do dự mở cửa rồi nhảy xuống xe, buông một câu: "Tôi đi dụ hắn, cô lái xe chở bọn nhỏ đi trước đi!" 

 "Mã Sơn!" Tra Na Lệ muốn ngăn cản nhưng đã không kịp. 

 Nhìn bước chân kiên quyết của Mã Sơn, trong lòng Tra Na Lệ không hiểu sao lại có chút cảm động. Anh ta đôi khi nói năng trơn tru nhưng vào thời khắc quan trọng thì lao vào nguy hiểm không chút do dự. 

 Thái Vu Long Tăng nhìn Mã Sơn đi tới, khuôn mặt đầy sẹo lộ ra một vẻ bi thương như thể nhìn thấy một người sống sờ sờ sắp chết vậy. 

 Hắn ta chắp tay, niệm một câu chú không biết là gì, trên người chợt tỏa ra một luồng sức mạnh mạnh mẽ. 

 Sức mạnh này to lớn như nước sông cuồn cuộn nhưng lại có sự u ám như gió lạnh của địa ngục, lại bi thương khiến người ta như lạc vào biển khổ. 

 Mã Sơn vừa đứng vững đã bị sức mạnh này xông vào, anh ta cảm thấy ngực nóng lên, một ngụm máu trào lên. 

 Anh ta ngậm chặt miệng, trợn tròn mắt rồi nuốt ngụm máu này xuống. 

 "Này, anh là hòa thượng, không niệm A Di Đà Phật mà lại niệm cái bùa chú gì thế?" Mã Sơn nói. 

 Thái Vu Long Tăng có chút kinh ngạc nhìn anh ta, nói: "Tôi không tu tịnh độ, tu hành là để ngộ ra sự ô uế và đau khổ, lấy không tướng và vô ngã phá trừ ngã chấp." 

 "Nói linh tinh cái gì thế?" Mã Sơn gãi cái đầu chưa tốt nghiệp lớp một của anh ta: "Không hiểu! Không hiểu!" 

 "Không hiểu, đó là do tu hành của cậu chưa đủ, cậu nên tìm một sư phụ để tu hành đàng hoàng, hay là nhập môn phái của tôi đi, tôi thấy căn cốt của cậu không tệ, có thể làm hộ pháp hành giả đó." 

 "Phỉ! Anh muốn làm sư phụ của tôi sao? Anh cũng không soi gương xem mình thế nào à, cái mặt đó trước tiên đi Hàn Quốc kéo căng hai nhát rồi hãy nói. Xấu thì thôi đi, xấu còn đi dọa người thì là lỗi của anh rồi." 

 Trên mặt Thái Vu Long Tăng dâng lên một luồng sát khí: "Đã như vậy thì cậu..." 

 Nhưng vừa mới mở miệng, Mã Sơn đã chạy mất. 

 "Đến đây nào, đuổi theo tôi đi!" 

 Mã Sơn biết những kẻ xấu xí như thế này sợ nhất là người khác nói mình xấu, chỉ cần nói là sẽ tức giận, vì vậy nói xong anh ta bèn chạy. Mục đích của anh ta là chọc giận Long Tăng, để Long Tăng chỉ đuổi theo anh ta, dụ Long Tăng đi để Tra Na Lệ lái xe đi. 

 Anh ta không biết bay nhưng anh ta biết vũ bộ. 

 Đây là bộ pháp cao thâm mà Lý Dục Thần đã dạy cho anh ta, mặc dù anh ta luyện vũ bộ như võ công nhưng thực tế đây lại là bộ pháp chính tông của Huyền Môn. 

 Vừa bước vũ bộ ra, thân hình anh ta đã như ảo ảnh, xẹt một cái đã lao vào rừng sâu bên đường. 

 Lúc này trời tối đen, người vừa chạy vào đã biến mất không thấy tăm hơi. 

 Thái Vu Long Tăng hơi nhíu mày rồi cười lạnh một tiếng, thân hình nhoáng một cái đuổi theo. 

 Thấy Mã Sơn thi triển vũ bộ, trong lòng Tra Na Lệ còn có chút vui mừng nhưng khi thấy thân pháp của Thái Vu Long Tăng, mây đen đã bao trùm lấy trái tim cô ta. 

 Chênh lệch thực lực quá lớn. 

 Tuy thân pháp của Mã Sơn mạnh nhưng bản thân anh ta chỉ là tu luyện võ đạo. Còn Thái Vu Long Tăng lại là tu pháp Huyền Môn, hơn nữa rất có thể đã đột phá Tiên Thiên. 

 Tra Na Lệ giơ tay lên, một bóng đen bắn ra từ cửa sổ xe rồi bắn vào trong rừng. 

 Cô ta nhìn về hướng Mã Sơn và Thái Vu Long Tăng biến mất rồi cắn răng đạp ga, xe lao đi vun vút. 

 Cô ta không biết Mã Sơn có thể kéo dài được bao lâu nhưng cô ta biết, chút thời gian Mã Sơn tranh thủ được rất quý giá. 

 Tốc độ của chiếc xe tải được đẩy lên đến mức tối đa, trên đường núi lao đi như bay. 

 Nhưng lòng Tra Na Lệ vẫn luôn lo lắng, đi được mấy chục dặm, cô ta tìm một bãi đất trống an toàn để dừng xe, sau đó bố trí một trận pháp nhỏ xung quanh xe đề phòng thú dữ xâm nhập, dặn dò mọi người không được chạy lung tung rồi một mình chạy ngược lại. 

 Trở lại nơi cũ, Tra Na Lệ lao vào rừng lần theo hơi thở của "Truy Tung Cổ" để đuổi theo. 

 Vượt qua một ngọn núi, cuối cùng cô ta cũng đuổi kịp họ. 

 Mã Sơn dựa lưng vào một gốc cây lớn, Thái Vu Long Tăng đứng trước mặt anh ta. 

 Tra Na Lệ chỉ có thể nhìn thấy lưng của Thái Vu Long Tăng và nửa khuôn mặt của Mã Sơn dưới ánh trăng. 

 Cô ta không biết tình hình của Mã Sơn thế nào, định đánh lén Thái Vu Long Tăng từ phía sau. 

 Sau đó, cô ta nhìn thấy ngực của Mã Sơn đã bị mổ phanh ra. 

 "Mã Sơn!" 

 Tra Na Lệ kêu lên một tiếng, cảm thấy đau đớn như xé nát tâm can. 

 Lúc này, từ xa vọng lại tiếng súng nổ rền, bên kia ngọn núi lửa cháy ngút trời.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.