Chương trước
Chương sau
 

 "Em tới từ Quế Châu." Một cô gái khác sợ hãi nói: “Em... em cũng không biết làm sao lại đến đây, em đang đợi mẹ ở bến xe, trời rất nóng, một dì tốt bụng cho em một ly nước uống, sau đó em ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại thì đã ở một nơi lạ hoắc." 

 Tra Na Lệ chỉ cảm thấy nhói lòng, thương những đứa trẻ khốn khổ, đến lúc này vẫn còn nghĩ người đàn bà cho mình uống nước là người tốt. 

 Cô gái thứ ba im lặng không nói gì. 

 Tra Na Lệ cảm thấy lạ, hỏi: "Còn em? Nhà em ở đâu?" 

 Cô bé lắc đầu: "Em không có nhà." 

 "Không có nhà à? Sao lại không có nhà? Bố mẹ em đâu?" 

 "Mẹ em cũng đã chết rồi." 

 "Còn bố thì sao?" 

 Cô bé cúi đầu, lâu lắm mới đủ can đảm nói: "Bố là người xấu! Bố cờ bạc, nghiện ngập, cả ngày không về nhà, lúc mẹ ốm, bố cũng không về thăm." 

 "Vậy em đến đây bằng cách nào?" 

 "Bố nợ rất nhiều tiền, họ đến nhà đòi nợ, mẹ đã chết, em bị bán để trả nợ cho bố." 

 Tra Na Lệ thở dài, cây thuốc phiện này, không biết đã hại bao nhiêu người rồi. 

 Nhưng đối với người ở Tam Giác Vàng, nó lại là thứ để tồn tại, giống như lương thực đối với nông dân vậy. 

 "Em tên gì?" 

 "Dư Tiểu Hoa. Mẹ bảo, hoa thuốc phiện là loài hoa đẹp nhất thế gian, nhưng cũng là loài hoa độc nhất. Thà em làm một đóa hoa dại bên đường còn hơn là bông hoa thuốc phiện gây hại cho người." 

 Lý Dục Thần thở dài. 

 Từ khi vào đời, anh chỉ lưu lạc trong các gia tộc quyền quý, ít khi chứng kiến nỗi khổ của người nghèo khó trên đời. 

 Chỉ qua vài câu nói, không biết đứa trẻ này đã phải chịu bao nhiêu đau khổ cay đắng. So với cô bé, tuổi thơ của mình cũng chưa gian khổ lắm, ít ra vẫn còn nhiều kỷ niệm hạnh phúc để nhớ lại. 

 "Các người rốt cuộc muốn làm gì vậy?" Mục Khôn nhìn họ, hơi bối rối: “Ba đứa trẻ này, là để dâng cho tướng quân đấy!" 

 Lý Dục Thần quay lại, chỉ tay về phía Mục Khôn. 

 Từ đầu ngón tay, một tia điện nhỏ bắn ra, quấn quanh lấy Mục Khôn. 

 Mục Khôn la lên thảm thiết, run rẩy toàn thân, gương mặt hiện rõ vẻ đau đớn tột cùng. 

 Sau một lúc lâu, tia điện quấn quanh người ông ta mới dần dần biến mất. 

 "Chiếc khóa điện này sẽ phóng điện một lần sau mỗi hai giờ, mỗi lần phóng điện lượng năng lượng sẽ lớn hơn lần trước, thời gian kéo dài cũng lâu hơn." Lý Dục Thần nói: “Tốt nhất ông mau chóng dẫn chúng tôi đến gặp tướng quân đi." 

 Mục Khôn tái mét mặt mày, nghĩ đến cứ hai giờ lại phải chịu một lần tra tấn như địa ngục, chỉ muốn rụng rời. 

 Tra Na Lệ tạm gửi ba cô bé nhỏ ở nhà một đệ tử Huyền Hàng Môn đang tu luyện tại Chiang Rai. 

 Việc này khiến họ chậm trễ hơn một giờ đồng hồ, làm Mục Khôn rất lo lắng sốt ruột. 

 Sau khi sắp xếp xong xuôi, Mục Khôn lái một chiếc xe chở họ lao về phía bắc. 

 Xe chạy được khoảng 50 cây số, chiếc khóa điện trên người Mục Khôn bắt đầu phóng điện, lóe lên những vòng sáng. 

 Mục Khôn co giật, như đi một vòng địa ngục. 

 Chỉ những ai từng trải qua mới hiểu được nỗi đau đớn ấy, ngay cả người đàn ông mạnh mẽ nhất cũng không thể chịu đựng nổi. 

 Ông ta cố tình lái xe chạy xuống sông Mê Kông, đồng quy vu tận cùng họ. 

 Nhưng ông ta phát hiện, chiếc xe lại lướt trên mặt nước như đi trên đất bằng. 

 Bên tai vang lên giọng nói của Lý Dục Thần: "Ông càng kéo dài thời gian, sẽ càng phải chịu nhiều đau đớn hơn. Đừng cố tự sát, ông sẽ không thành công đâu." 

 Mục Khôn hoàn toàn tuyệt vọng. 

 Ông ta chỉ còn cách lái xe, men theo bờ sông Mê Kông, đi sâu vào Tam Giác Vàng. 

 Khi đi qua một ngã rẽ, Lý Dục Thần nhìn thấy từ xa có vài điểm đen di chuyển chậm rãi trên con đường từ phía bắc xuống nam. 

 "Dừng lại." Lý Dục Thần nói. 

 Mục Khôn miễn cưỡng dừng xe lại. 

 Những điểm đen đó dần di chuyển lại gần, có thể nhìn thấy là một người và một chiếc xe đẩy. 

 Chiếc xe đẩy di chuyển rất chậm, khoảng cách đến lần phóng điện tiếp theo ngày càng gần, vệt mồ hôi túa ra trên trán Mục Khôn, đôi mắt tràn ngập nỗi sợ hãi. 

 Trong lòng ông ta nguyền rủa kẻ đẩy xe. Nhưng rất nhanh ông ta nhận ra mình đã nguyền rủa sai, bởi người đẩy xe không phải người, mà là một con chó. 

 Chiếc xe đẩy ngày càng gần. 

 Lý Dục Thần nhảy xuống xe, đi về phía chiếc xe đẩy. 

 Mã Sơn và Tra Na Lệ không hiểu ra sao, cũng đi theo. 

 Chỉ còn lại một mình Mục Khôn trên xe. Đây là cơ hội tốt để ông ta chạy trốn. Nhưng trong lòng ông ta tràn ngập nỗi sợ hãi. Ông ta không dám chạy, ông ta biết nếu chạy thì sẽ bị tra tấn đến chết bởi chiếc khóa điện này. 

 Giờ đây ông ta chỉ mong gặp được tướng quân càng sớm càng tốt. Chỉ có tướng quân mới có thể cứu ông ta, hoặc ít ra cũng giải thoát cho ông ta khỏi nỗi khổ này. 

 Nhìn thấy Lý Dục Thần, con chó đang kéo xe dừng lại, vẫy đuôi chào anh, gâu gâu vài tiếng. 

 Con chó vẫn gầy gò, lông vẫn thưa thớt, chỉ có ánh mắt vẫn trong vắt như xưa. 

 Người đàn ông mù đứng bên chiếc xe đẩy mỉm cười với Lý Dục Thần, nói: "Lý công tử phải không? Không ngờ lại gặp cậu ở đây." 

 Lý Dục Thần cười nói: "Tôi cũng không ngờ lại gặp cậu ở đây, Tang Cát. Cậu có thể nhận ra tôi, chứng tỏ thần thức của cậu đã đại thành rồi." 


 Dù đang bệnh nặng, gương mặt Đạt Ngõa vẫn tỏa sáng vẻ hiền từ. 

 "Chuyện gì vậy?" Lý Dục Thần hỏi. 

 "Ồ, không có gì đâu, chỉ là bị trúng gió thôi." Đạt Ngõa nói. 

 Lý Dục Thần dò xét bằng thần thức, quả nhiên là trúng gió, nhưng không đơn giản chỉ là trúng gió. Đạt Ngõa quá mệt mỏi rồi, bà ấy đã dùng hết nửa đời người để chữa bệnh cho con trai, tiêu hao hết tinh thần và thể lực.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.