Chương trước
Chương sau
 Một thuộc hạ của ông ta bước vào. 

 "Tướng quân, vừa nhận được tin, phía Hào Giang xảy ra chuyện lớn, Hà Gia Xương tiếp quản Giái Trí Ngân Sa, bây giờ cả Hào Giang đều thuộc về nhà họ Hà rồi." 

 "Cái gì?" 

 Tác Cương suýt nhảy khỏi ghế làm việc. 

 "Làm sao có thể? Còn Edson thì sao?" 

 "Có vẻ đã chết rồi." 

 "Chết ư? Làm sao có thể? Đội vệ sĩ của hắn toàn lính đánh thuê, có thể đánh nhau được mà!" 

 "Vâng, tất cả đều đã chết." 

 "Ai làm vậy? Hà Gia Xương không thể làm được điều đó!" 

 "Không rõ, nhưng có thể liên quan đến nhà họ Lý ở Hương Giang." 

 "Nhà họ Lý Hương Giang? Làm sao có thể? Từ trước đến nay Lý Ngôn Thành vẫn không để ý đến việc kinh doanh sòng bạc." 

 "Theo tin từ nội bộ Hồng Môn, có một người tên Lý Dục Thần, nghe nói từ nội địa Hoa Hạ tới, Lý Ngôn Thành đã thừa nhận quan hệ thân thích với anh ta. Nghe nói Edson bị một người tên Mã Sơn bên cạnh Lý Dục Thần giết chết." 

 "Lý Dục Thần!" Tác Cương nhíu mày: “Còn Giang Long Huy thì sao?" 

 "Có vẻ đã bị Lý Dục Thần phế rồi, hiện tại Hồng Môn Nam Dương đã do Nguyễn Hướng Đông từ Hương Giang tiếp quản để điều chỉnh lại." 

 Tác Cương bẻ làm đôi điếu xì gà trên tay, ném mạnh xuống đất, mắng một tiếng: "Đồ ngu!" 

 "Tướng quân..." Thuộc hạ đắn đo một lúc rồi hỏi: “Nếu nhà họ Hà lại kiểm soát Hào Giang, vậy cháu gái của Hà Gia Xương..." 

 Tác Cương ngẩn người, xoa xoa huyệt Thái Dương. 

 Lão già Hà Gia Xương này, làm đủ thứ kinh doanh, chỉ không chịu đụng vào ma túy. 

 Hàng hóa từ Tam Giác Vàng có thể dễ dàng vào Las Vegas, nhưng không thể vào Hào Giang. 

 Điều này khiến Tác Cương rất đau đầu. 

 Giờ kế hoạch của Giang Long Huy đã thất bại, nhà họ Hà không những không sao, mà còn nuốt luôn Ngân Sa, trở nên hùng mạnh hơn xưa. 

 Theo lẽ thường, ông ta nên thả Hà Ái San ra, dù giữ lại cũng chỉ là một con át chủ bài, không thể làm hại cô bé. 

 Nhưng mỗi khi nghĩ đến gương mặt xinh xắn đáng yêu tựa thiên thần ấy, Tác Cương lại cảm thấy ngứa ngáy. 

 "Kế hoạch vẫn không đổi, tối nay tôi sẽ động phòng với thiên thần nhỏ, ha ha ha..." 

 Tam Giác Vàng không phải như mọi người tưởng tượng, ngoài một nhóm buôn bán vũ khí và ma túy, chỉ là núi non hiểm trở, hoang vắng không người. 

 Trên vùng đất rộng hơn mười vạn km vuông này, có hơn ba nghìn thôn trấn rải rác, với hơn hai triệu người sinh sống. Người dân nơi đây cũng không cảm thấy mình khác gì những nơi khác. 

 Nếu không có người dẫn đường, sẽ rất khó tìm được hang ổ của Tác Cương. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Lý Dục Thần khởi hành từ Hào Giang lúc rạng sáng, trời còn chưa sáng đã tới thị trấn Chiang Mai phía bắc Thái Lan. 

 Đây là hướng Tra Na Lệ chỉ, đây là thị trấn nhỏ biên giới của Thái Lan, đi về phía tây bắc mười cây số sẽ vào khu vực Tam Giác Vàng, nơi dòng sông Mê Kông chảy qua. 

 Tra Na Lệ không cảm thấy lạ gì khi Lý Dục Thần có thể bay, từ chém Itazura Kazuyoshi tại đại hội võ lâm Tiền Đường, đến điều khiển máy bay hạ cánh an toàn, rồi đến dễ dàng tiêu diệt võ hồn của Thái Hòa Trung tại sòng bạc Hào Giang, mỗi lần đều khiến cô ta phải cập nhật nhận thức về sức mạnh của Lý Dục Thần. 

 Lần trước về Malaysia, kể với sư phụ Fatima về chuyện máy bay, sư phụ nói Lý Dục Thần có lẽ đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên thực sự, có thể khống chế vật lớn trong vô hình, tức là có thể ngự kiếm bay lên trời, nhưng cô ta vẫn cho rằng mình đánh giá cao anh quá. 

 Nhưng lần này, cô ta nhận ra khi bay Lý Dục Thần không dùng bất kỳ phương tiện gì. 

 Điều này khiến Tra Na Lệ vô cùng kinh ngạc. 

 Bởi vì điều đó có nghĩa tu vi của Lý Dục Thần có lẽ còn cao hơn cả sư phụ cô ta. 

 Cao đến mức nào? 

 Cô ta không biết. 

 Bởi cô ta cẩn thận nhớ lại, dường như Lý Dục Thần chưa bao giờ thi triển hoàn toàn uy lực, mọi việc đều dễ dàng. 

 Điều này không chỉ khiến cô ta kinh ngạc, mà còn có chút nản lòng. 

 Từ trước tới nay, cô ta vẫn tự xem mình là thiên tài. Dù ở nhà họ Tra hay Huyền Hàng Môn, cô ta cũng luôn được đào tạo như một thiên tài. 

 Fatima từng nói cô ta là đệ tử có thiên phú nhất mà bà gặp, chỉ cần cô ta đủ nỗ lực, sau một trăm hay hai trăm năm nữa, cô ta cũng có thể trở thành Đại Mã Nữ Thần, bảo vệ rừng già. 

 Vì vậy, cô ta rất cố gắng. Tất nhiên, cô ta cũng rất kiêu ngạo. 

 Nhưng giờ đây, sự kiêu ngạo của cô ta dường như vỡ tan tựa lọ thủy tinh rơi xuống đất. 

 Giống như một học sinh giỏi gặp phải thiên tài, nỗ lực và tài năng của học sinh giỏi trở nên không đáng kể trước thiên tài. 

 Tuy nhiên, Tra Na Lệ nhanh chóng tìm ra giá trị của mình, bởi cô ta nhận ra Lý Dục Thần dường như không hiểu biết lắm về các khía cạnh của cuộc sống thế tục, anh giống như một vị tiên không dính dáng đến bụi bặm trần gian. 

 Tra Na Lệ lớn lên ở Nam Dương, việc tu luyện của Huyền Hàng Môn vốn phải hòa nhập với đời sống địa phương. 

 Cô ta biết có thể tìm được tên buôn bán ma túy ở đâu, tìm được manh mối dẫn đến căn cứ của Tác Cương. 


 "Vào chơi đi nào!" Phụ nữ dùng tiếng Hán kém cỏi mời gọi. 

 Mã Sơn chủ động đứng gần Tra Na Lệ hơn, nhìn thẳng không chớp mắt, tỏ ý ngoài Tra Na Lệ ra, anh ta không để ý đến người phụ nữ khác. 

 Tra Na Lệ thấy anh ta làm bộ như vậy, không khỏi muốn cười, nói: "Diễn rất giống đấy!" 

 Thấy hai người như thế, những phụ nữ trước cửa tự nhiên bỏ cuộc với Mã Sơn, chuyển hướng tấn công Lý Dục Thần.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.