Chương trước
Chương sau
 

 Bên cạnh Hà Gia Xương có cao thủ nào, anh ta biết rất rõ. Nếu mời người từ nơi khác tới, Thái Hòa Trung phải là người đầu tiên biết và báo cho anh ta. 

 Giang Long Huy lấy điện thoại gọi cho Thái Hòa Trung, nhưng không ai nghe máy. 

 "Đi thôi!" 

 Giang Long Huy không do dự, quay lưng bước đi. 

 Nhưng vừa quay người, anh ta nhìn thấy một chàng trai chặn lối đi của mình. 

 "Anh tưởng có thể đi được sao?" 

 "Cậu là ai?" Giang Long Huy lắp bắp kinh ngạc. 

 Anh ta cũng là một Tông Sư, mắt nhìn sáu phương, tai nghe tám hướng, trong phạm vi mười mét không con muỗi nào bay qua mà anh ta không phát hiện ra. 

 Nhưng người trước mặt này từ đâu tới, sao anh ta hoàn toàn không hay biết? 

 "Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là anh có muốn sống hay không?" 

 "Ha ha ha ha!" Giang Long Huy cười lớn: “Tôi cũng muốn hỏi cậu có muốn sống không đấy! Ngô Công Thánh đã chết rồi, cậu nghĩ mình mạnh hơn Ngô Công Thánh à?" 

 Dù có chút nghi ngờ, nhưng nhìn Lý Dục Thần còn quá trẻ, Giang Long Huy cũng thấy yên tâm phần nào. Hơn hai mươi tuổi, cho dù có bản lĩnh đến đâu thì cũng chỉ là một đứa nhóc, làm sao bằng được một Tông Sư như anh ta? 

 Lý Dục Thần đã nghe Cao Sĩ Hiến nhắc đến Ngô Công Thánh, vị cao thủ hàng đầu của Hồng Môn bị Giang Long Huy mời tới Nam Dương rồi làm cung phụng. Vì thế Hồng Môn mới phải nhờ sư tỷ Hướng Vãn Tình ra mặt, đến Nam Dương trị tội kẻ cung phụng bên cạnh Giang Long Huy. 

 Đây cũng chính là lý do chính khiến Lý Dục Thần tìm đến Giang Long Huy. 

 Anh nhìn những người xung quanh Giang Long Huy, không có cao thủ nào, rõ ràng tên cung phụng kia không có ở đây. 

 "Tôi không muốn lãng phí lời nói với anh, hai câu hỏi, trả lời thỏa đáng, tôi có thể tha cho anh một mạng." Lý Dục Thần nói. 

 "Ha ha ha ha!" Giang Long Huy cười ngạo nghễ hơn: “Tha cho tôi một mạng? Cậu tưởng cậu là ai? Hỏi xem Vạn Thời Quân có dám nói như vậy không?" 

 Lý Dục Thần không đếm xỉa tới anh ta, tự hỏi: "Thứ nhất, kẻ giết Ngô Công Thánh ở đâu? Thứ hai, sư tỷ của tôi ở đâu?" 

 Giang Long Huy ngẩn ra, lập tức phản ứng lại: "Hóa ra cô gái kia là sư tỷ của cậu à?" 

 Lý Dục Thần vui mừng trong lòng, cuối cùng cũng có tin tức về sư tỷ, nhưng đồng thời cũng lo lắng cho sự an nguy của Hướng Vãn Tình. 

 "Cô ấy ở đâu?" 

 "Cô ta đã chết rồi!" Giang Long Huy nói. 

 Bịch! 

 Lý Dục Thần xông tới nắm lấy cổ áo Giang Long Huy: "Mày vừa nói gì?" 

 Giang Long Huy hoàn toàn bất ngờ. Một Tông Sư của Hồng Môn, người đứng đầu phân đà Nam Dương, lại bị người ta nắm lấy cổ áo, nhấc bổng lên như nâng con gà con. 

 Quan trọng là anh ta không biết tên thanh niên này từ đâu tới, lại ra tay như thế nào. 

 Quan trọng hơn là anh ta không thể chống cự. Trước mặt đối phương, anh ta cảm thấy mình vô lực tựa như đứa trẻ bị người lớn bắt được. 

 "Mày… mày rốt cuộc là ai?" Giang Long Huy kinh hãi hỏi. 

 "Nói cho tao biết, cô ấy ở đâu?" Lý Dục Thần gầm lên. 

 "Tôi... tôi không biết..." Giang Long Huy liên tục vận chuyển chân khí, cố gắng giãy dụa, tròng mắt xoay chuyển suy nghĩ cách thoát thân. 

 Phụt! 

 Một cánh tay rơi xuống, máu tươi phun ra. 

 Giang Long Huy la lên thảm thiết, nhìn vết thương trên vai trái và cánh tay đã rơi xuống đất, nỗi sợ hãi dâng trào từ đáy lòng lan tỏa khắp người. 

 "Tôi... tôi thực sự không biết!" Lần này, anh ta không nói dối. 

 Phụt! 

 Cánh tay còn lại cũng bị Lý Dục Thần chặt đứt ra. 

 "Nếu còn nói không biết, tao sẽ xé mày ra thành mười tám mảnh!" Giọng nói nhẹ nhàng của Lý Dục Thần tràn ngập sát khí. 

 Giang Long Huy chưa bao giờ tuyệt vọng đến thế. 

 "Nói... tôi sẽ nói! Cô ấy... cô ấy bị Thái Vu Long Tăng mang đi rồi." 

 "Thái Vu Long Tăng?" 

 "Đúng, chính là kẻ giết Ngô Công Thánh. Hắn là một Thái Vu, tên Long Tăng, cũng có người gọi là Thái Long Tăng." 

 "Hắn chính là tên cung phụng mà mày mời tới?" 

 "Đúng, nhưng cũng không phải. Tôi mời hắn tới, nhưng chỉ để giúp tôi giết Ngô Công Thánh thôi, chuyện làm cung phụng chỉ là giả, tôi dùng để tuyên truyền, sợ Vạn Thời Quân lại phái người trả thù tôi. Ban đầu tôi muốn giữ hắn lại bên cạnh, nhưng không ngờ cô gái kia... ừm, phải là sư tỷ của cậu đột nhiên xuất hiện, muốn giết hắn, hắn không đủ sức chống lại nên đã chạy trốn." 

 "Chạy đi đâu?" 

 "Tam Giác Vàng, Tác Cương mời hắn làm quốc sư, ở đó có quân đội nên sẽ an toàn hơn, cũng có thể đi tìm sư phụ của hắn." 


 "Tao không giết mày, mày là người của Hồng Môn, tội lỗi gì cứ để Hồng Môn xử lí." 

 Giang Long Huy nằm xuống đất như một con chó chết. 

 Anh ta hiểu rõ tội lỗi của mình, luật lệ của Hồng Môn rất nghiêm khắc, còn có nhiều hình phạt thời xưa để lại, giao cho Hồng Môn xử lí thì thà chết còn hơn. 

 Nhưng anh ta đã mất đi cả hai tay, võ công bị phế, ngoài chờ đợi hình phạt của số phận thì cũng chẳng làm được gì khác.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.