Chương trước
Chương sau
 

 Hứa Trí Thắng hổ thẹn cúi đầu: “Xin lỗi chú Trung, là tôi tài nghệ chưa giỏi, tôi…” 

 Thái Hòa Trung khoát tay: “Thôi, việc này không trách cậu. Mở sòng bạc thì phải có lúc thua, lúc thắng. Có điều…” 

 Ông ta nhìn về phía Mã Sơn và Tra Na Lệ: “Nếu như có người chơi ăn gian thì lại khác!” 

 Mắt Thái Hòa Trung sắc như chim ưng, ông ta nhìn bọn họ, cười gằn một tiếng. 

 “Loạn Quyền Mã Sơn... Vừa tới Hương Giang đã nổi tiếng, tiếc là tay của cậu sắp không giữ nổi rồi!” 

 Mã Sơn đanh mặt lại: “Này ông già, không muốn trả tiền thì nói thẳng ra, ông nói chúng tôi chơi bẩn, liệu có chứng cứ gì không?” 

 Thái Hòa Trung không để ý tới anh ta mà chuyển qua nhìn Tra Na Lệ. 

 “Cô Tra đây là đệ tử đóng cửa của thần nữ Đại mã, tôi không nhận lầm chứ?” 

 “Đúng vậy”, Tra Na Lệ nói. 

 Thái Hòa Trung gật đầu: “Tốt, chỉ cần thừa nhận là được rồi. Không hổ là đệ tử của thần nữ Đại Mã, đúng là đã cho tôi được mở rộng tầm mắt. Có điều, cô dùng cổ thuật Vu Thần để chơi ăn gian, sư phụ cô có biết không?” 

 Tra Na Lệ nhíu mày. 

 “Cổ thuật Vu Thần…”, Hứa Trí Thắng kinh ngạc ra mặt: “Chú Trung, rốt cuộc bọn họ đã ăn gian như thế nào? Làm thế nào tráo được bài?” 

 Thái Hòa Trung cười gằn một tiếng, đi lại chỗ bàn chơi bài, cầm đại một lá bài lên, hai tay xoa một cái, lá bài lập tức hóa thành tro, rơi lả tả xuống bàn. 

 Trên bàn có thêm một đống tro nhưng đống tro này bỗng nhiên lại bắt đầu khuếch tan ra xung quanh. 

 Nhìn kỹ lại thì thấy có rất nhiều con côn trùng nhỏ bé đang bò. 

 “Cô ta hạ cổ trên mỗi lá bài”, Thái Hòa Trung nói. 

 Hứa Trí Thắng lấy làm kinh hãi, bấy giờ mới nghĩ ra ở ván xì tố trước, gần như lá bài nào của Mã Sơn cũng là do Tra Na Lệ lật. 

 “Cô ta dùng bọn cổ này để tráo bài ư?”, Hứa Trí Thắng vẫn không hiểu, những con côn trùng nhỏ bé này làm thế nào có thể tráo được bài. 

 “Ngoại trừ cổ đương nhiên còn cần phải có sự giúp sức của con người”. 

 Thái Hòa Trung đi sang bên kia bàn, liếc nhìn Dương Lỵ nằm dưới đất. 

 “Người phụ nữ này đã bị bọn họ hạ cổ từ trước. Cô ta là người của cậu, để cô ta chia bài thì cậu sẽ không nghi ngờ. Lúc cô ta chia bài, người run rẩy, đổ mồ hôi, vẻ mặt hốt hoảng, cậu cũng sẽ chỉ cho rằng cô ta sợ hãi, bởi vì nghề của cô ta không phải là chia bài, hơn nữa cô ta còn vừa mới mắc lỗi. Thực ra, lý do là bởi trên người cô ta có cổ, cô ta bị người ta khống chế”. 

 Thái Hòa Trung nói xong, đột nhiên để chân bên dưới eo của Dương Lỵ, hất cô ta lên, một tay đỡ lưng cô ta, tay kia vỗ vào bụng. 

 Dương Lỵ khom lưng, mở miệng, “ọe” một tiếng, nôn ra một đống đồ nôn, một chiếc bóng mờ ảo bay lên, nhanh chóng phi về phía cửa sổ. 

 Thái Hòa Trung vung tay lên, một lá bài poker bay ra, “phập” một tiếng, cắm vào tường. Bên dưới lá bài có ghim một con côn trùng vẫn còn đang vặn vẹo. 

 “Đi!”, Tra Na Lệ kéo Mã Sơn chạy vội ra cửa. 

 Thái Hòa Trung không ngăn cản, chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ. 

 Bọn họ mới vừa chạy ra đến cửa đã dừng khựng lại. 

 Bởi vì bên ngoài cửa đứng đầy người. 

 Hai người cầm đầu có khí thế rất mạnh, không thua gì Thái Hòa Trung. 

 Mã Sơn mắng: “Đù, sao lại có hai cao thủ cấp bậc Tông Sư!” 

 Hai cao thủ đứng dạt qua một bên nhường đường, một ông lão chống gậy, được Hà Quảng Chí đỡ, đi lại đây. 

 Hứa Trí Thắng và nhân viên vốn có mặt trong phòng trông thấy người tới đều cung kính khom lưng cúi đầu, hô: “Chào cụ!” 

 Tra Na Lệ nói nhỏ vào tai Mã Sơn: “Ông ấy chính là vua sòng bài Hà Gia Xương!” 

 Mã Sơn ngẩn người. 

 Không phải nói rất khó gặp vua sòng bài hay sao? 

 Vốn anh ta nghĩ rằng mình thắng được hai ván lớn, ép được Thái Hòa Trung lộ diện là đã mở đường cho Lý Dục Thần xong. 

 Giờ thì hay rồi, trực tiếp ép vua sòng bài tới đây. 

 Mới chỉ năm tỷ thôi mà, vua sòng bài này không khỏi quá mất giá! 

 Mã Sơn biết hiện tại đã phiền phức to rồi. 

 Hai Tông Sư, cộng thêm Thái Hòa Trung, muốn chạy trốn cũng không thể thoát được. 

 Anh ta nói nhỏ vào tai Tra Na Lệ: “Lát nữa anh dụ bọn họ, em chạy đi nhé!” 

 Tra Na Lệ nói: “Không được, muốn đi thì đi cùng nhau”. 

 Mã Sơn nói: “Hai người thì không thể cùng thoát thân được! Em đi trước đi, nếu anh chết thì năm sau em thắp cho anh nén hương trước mộ là được”. 

 Không hiểu sao, Tra Na Lệ lại thấy cảm động, ngoài mặt lạnh lùng, trong lòng lại ấm áp. 

 “Không được, chuyện này là hai người chúng ta cùng làm, tôi sẽ không bỏ anh lại để đi trước”. 

 Mã Sơn nắm chặt tay Tra Na Lệ: “Vậy cũng tốt, tuy sống không thể ngủ cùng giường nhưng chết có thể nằm chung huyệt!” 

 Tra Na Lệ nghe thấy là lạ nhưng đã là lúc này rồi, cô ta cũng không so đo với Mã Sơn làm gì. 

 Mã Sơn lại thở dài bảo: “Ôi, đáng tiếc”. 


 Hà Gia Xương chống gậy lại gần bọn họ, quan sát mấy lượt, không nói gì, được Hà Quảng Chí dìu lại chỗ ghế sô pha, ngồi xuống. 

 Hai vệ sĩ cấp độ Tông Sư đứng ở cửa chính, một người đứng hơi chếch về bên trái giữa Mã Sơn và Hà Gia Xương. 

 Bởi vậy, Mã Sơn và Tra Na Lệ không thể tông cửa xông ra, cũng không thể tấn công Hà Gia Xương để “bắt giặc bắt vua trước”. 

 Thái Hòa Trung chắp tay sau lưng, từ đầu đến cuối vẫn luôn đứng cạnh bàn chơi bài.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.