Chương trước
Chương sau
 

 Mã Sơn thoạt nhìn rất thất vọng, không cam lòng nói: "Mẹ nó, lại thua! Sớm biết thì thu tay lại rồi". 

 Người phụ nữ kia nói: "Anh trai à, anh đừng nản chí, cược tiếp nói không chừng lại thắng trở lại thì sao!" 

 "Cược nữa, tiền mất hết rồi, còn cược hả? Anh còn nợ em năm triệu kia kìa, đi thôi, anh ra ngoài tiệm vàng quẹt thẻ, trả tiền lại cho em". 

 "Trời ạ, anh trai gấp cái gì, không cần phải đi quẹt thẻ, anh thắng rồi trả lại tiền cho em là được". 

 "Không có tiền vốn thì anh thắng thế nào được?" 

 "Em lại cho anh mượn!" 

 "Mượn nữa hả?", Mã Sơn nghi ngờ nhìn người phụ nữ: "Em có bao nhiêu tiền? Không lẽ em là cô vợ nhỏ của vua đánh bạc, anh không dám đâu!" 

 Lời này của anh ta chọc cười khán giả vây xung quanh. 

 Người phụ nữ cũng cười khanh khách: "Anh trai thật biết nói đùa. Em không phải là cô vợ nhỏ của vua đánh bạc, nhưng vay mấy cái chíp vẫn vay được". 

 Mã Sơn lắc đầu nói: "Được rồi được rồi, anh tiêu hết may mắn rồi, không chơi nữa". 

 Người phụ nữ vội vàng ngăn lại: "May mắn nào có đi dễ dàng như vậy. Anh trai à, anh là khách đánh bạc may mắn nhất mà em từng gặp, nghe em, chơi thêm hai lượt nữa, nhất định có thể thắng. Đợi anh thắng được tiền, em dẫn anh đi ăn bữa khuya". 

 "Ăn cái gì?" 

 "Anh muốn ăn cái gì thì ăn cái đó!", người phụ nữ tỏ ra quyến rũ. 

 Mã Sơn cười haha: "Được, vậy chơi thêm hai lượt nữa. Có điều, anh đã thua năm triệu, chơi nhỏ quá chẳng thú vị gì hết, muốn chơi thì chơi lớn luôn". 

 Ánh mắt người phụ nữ sáng lên: "Anh trai muốn chơi bao lớn?" 

 "Em có bao nhiêu tiền?", Mã Sơn hỏi ngược lại. 

 "Anh trai à, anh cược lớn vậy luôn!", đôi mắt người phụ nữ tỏa ra ánh sáng: "Anh có dám vay ba mươi triệu không? Có điều phải ký tên đó!" 

 Mã Sơn lắc đầu: "Ít, em còn không, chừng một trăm triệu ấy". 

 Ánh sáng trong mắt người phụ nữ càng tăng lên: "Một trăm triệu à! Em thì không vay được nhiều thế, nhưng em có thể vay giúp anh. Anh chờ chút!" 

 Người phụ nữ lần nữa đi ra. 

 Mã Sơn cũng đứng lên, đến khu khách quý nghỉ ngơi. 

 Tra Na Lệ sợ bị Mã Sơn nhìn thấy, cô ta đang định đến bàn bên cạnh tránh đi một chút, đã thấy Mã Sơn đi về phía cô ta, trong tay còn cầm hai ly rượu. 

 "Cô Tra, nể mặt tôi uống một ly đi", Mã Sơn cười hì hì. 

 Tra Na Lệ khẽ nhíu mày, có điều vẫn nhận lấy ly rượu, hỏi: "Anh đang giở trò quỷ gì? Cò mồi kia rõ ràng đang đặt bẫy anh". 

 "Nếu đến cả cái này tôi cũng không nhìn ra được, thì hơn hai mươi năm qua tôi đã sống vô dụng rồi", Mã Sơn đáp. 

 "Vậy anh còn chui đầu vào? Hay cảm thấy anh có thể đấu thắng được gia tộc của vua đánh bạc?", Tra Na Lệ tức giận nói. 

 "Đấu thắng được hay không đều phải đấu một trận, dù sao cũng tới rồi. Lại nói, có người đẹp Tra ở bên cạnh, lòng tin của tôi tăng gấp trăm lần". 

 "Có liên quan gì tới tôi?" 

 "Đã đến là có liên quan rồi". 

 Tra Na Lệ sững sờ: "Các anh gài bẫy tôi?" 

 Mã Sơn cười haha: "Nếu cô không thích, tôi cũng chẳng cần gài làm gì". 

 "Cút!" 

 Tra Na Lệ hung hăng trừng mắt lườm anh ta, nếu không phải đang ở tại sòng bạc, cô ta có thể đá chết anh ta bằng một chân. 

 Trong lòng cô ta thầm mắng: "Cái tên này, thoạt nhìn chất phác thành thật, hóa ra lại là một thằng lưu manh!" 

 Cô ta muốn đi ra chỗ khác, Mã Sơn cản lại, ly rượu trong tay chạm nhẹ vào ly của cô ta, cợt nhả nói: "Cô Tra, camera đang nhắm thẳng vào chúng ta đấy. Toàn bộ người trong sòng bạc đều trông thấy chúng ta tán tỉnh ve vãn. Giờ mà cô đi, nhỡ tôi xảy ra chuyện, bọn họ sẽ tính món nợ này lên đầu cô. Không bằng ở lại, chúng ta đồng tâm hiệp lực!" 

 "Vô liêm sỉ!", Tra Na Lệ mắng. 

 Có điều, Mã Sơn nói đúng tình hình thực tế. Hiện tại cô ta đi cũng không rửa sạch được quan hệ với Mã Sơn. 

 Ít nhất, cô ta cần biết rõ ràng Mã Sơn và Lý Dục Thần đang giở trò quỷ gì. 

 "Rốt cuộc các anh muốn làm gì?" 

 "Thắng tiền!", Mã Sơn nói: "Đồng tâm hiệp lực thắng một vố lớn, sau đó chúng ta đi ăn bữa khuya!" 

 Hà Quảng Chí và Hứa Trí Thắng ngồi chung trước màn hình giám sát của phòng làm việc. 

 Một người phụ nữ đang đứng chếch đối diện Hà Quảng Chí, bất ngờ chính là cò mồi bên người Mã Sơn vừa rồi. 

 Người phụ nữ có vẻ hơi cẩn thận, hơi cúi đầu, không dám đối mặt với Hà Quảng Chí. 

 "Rốt cuộc anh ta có gian lận hay không?", Hà Quảng Chí hỏi Hứa Trí Thắng. 

 "Lần này chắc chắn không có, nhưng ván vừa rồi..." 

 Hứa Trí Thắng không dám khẳng định, là do chia bài của mình nhất thời sơ sẩy, hay là Mã Sơn gian lận, dù sao cũng không bắt được tại trận. 

 "Có phải là đang diễn kịch không?" 


 Hứa Trí Thắng lắc đầu: "Chưa thấy qua". 

 "Haha, hóa ra anh ta còn rất biết trêu hoa ghẹo nguyệt. Chẳng lẽ người phụ nữ này còn xinh đẹp hơn cả Lỵ Lỵ của chúng ta sao?", Hà Quảng Chí nhìn về phía Dương Lỵ, khẽ cười một tiếng: "Quả nhiên tiến vào sòng bạc của Hào Giang, toàn bộ bản tính của con người đều sẽ bại lộ. Nếu đã háo sắc, vậy thì phải thỏa mãn anh ta thật tốt. Lỵ Lỵ, xem cô đấy!" 

 "Yên tâm đi, cậu Hà, tôi sẽ giải quyết anh ta", Dương Lỵ quyến rũ nói: "Vậy, chúng ta có nên cho anh ta vay một trăm triệu không?" 

 "Vay chứ!", Hà Quảng Chí nói: "Đương nhiên phải cho vay, có điều anh ta phải ký tên, tiền lãi tính theo quy củ của sòng bạc".

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.