Dùng cánh tay bằng xương bằng thịt để cản cánh tay sắt, há chẳng phải là lấy trứng chọi đá?
Một tiếng va đập trầm trầm vang lên, sau đó là tiếng rắc rắc, cánh tay của Chúc Đại Sinh đung đưa, cả người ngửa ra sau, liên tục bước lùi lại, vất vả lắm mới dừng lại được.
Cánh tay Chúc Đại Sinh buông thõng, dãy vòng sắt kêu lanh canh khe khẽ, hóa ra là tay Chúc Đại Sinh đang run, muốn đưa tay lên chắp tay chào cũng không được.
Trái lại, Mã Sơn chắp tay nói: “Sư phụ Chúc đã nhường rồi!”
Chúc Đại Sinh thở dài, quay đầu bước đi.
Uông Thụ Kiệt cũng dẫn người nối gót rời đi.
Cậu Uông vừa đi, nơi này lập tức lặng ngắt như tờ, yên tĩnh tới mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Mọi người nhìn Mã Sơn như nhìn thấy một tên ôn thần.
“Loạn Quyền, Mã Sơn!”
Nguyễn Hướng Đông lẩm bẩm, nghĩ thầm, chẳng trách Lý Dục Thần lại dám ngông cuồng như thế. Hóa ra bên cạnh anh có một vị quyền sư lợi hại như vậy!
Sau đêm nay, danh tiếng Loạn Quyền, Mã Sơn sẽ được truyền khắp Hương Giang.
Chỉ sợ chọc giận mấy vị Tông Sư kia!
Nguyễn Hướng Đông đang thầm lo lắng thì “rầm” một tiếng, cửa bị đạp văng ra, một nhóm người hùng hổ xông vào đây.
“Cậu cả Lý tới rồi!”
Mọi người xôn xao, tâm trạng vừa chùng xuống lại phấn chấn trở lại.
“Đại ca!”, Lý Thừa Bình gọi.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Lý Cửu An bước đến chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/3660174/chuong-990.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.