Chương trước
Chương sau
 

 Dùng cánh tay bằng xương bằng thịt để cản cánh tay sắt, há chẳng phải là lấy trứng chọi đá? 

 Một tiếng va đập trầm trầm vang lên, sau đó là tiếng rắc rắc, cánh tay của Chúc Đại Sinh đung đưa, cả người ngửa ra sau, liên tục bước lùi lại, vất vả lắm mới dừng lại được. 

 Cánh tay Chúc Đại Sinh buông thõng, dãy vòng sắt kêu lanh canh khe khẽ, hóa ra là tay Chúc Đại Sinh đang run, muốn đưa tay lên chắp tay chào cũng không được. 

 Trái lại, Mã Sơn chắp tay nói: “Sư phụ Chúc đã nhường rồi!” 

 Chúc Đại Sinh thở dài, quay đầu bước đi. 

 Uông Thụ Kiệt cũng dẫn người nối gót rời đi. 

 Cậu Uông vừa đi, nơi này lập tức lặng ngắt như tờ, yên tĩnh tới mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi. 

 Mọi người nhìn Mã Sơn như nhìn thấy một tên ôn thần. 

 “Loạn Quyền, Mã Sơn!” 

 Nguyễn Hướng Đông lẩm bẩm, nghĩ thầm, chẳng trách Lý Dục Thần lại dám ngông cuồng như thế. Hóa ra bên cạnh anh có một vị quyền sư lợi hại như vậy! 

 Sau đêm nay, danh tiếng Loạn Quyền, Mã Sơn sẽ được truyền khắp Hương Giang. 

 Chỉ sợ chọc giận mấy vị Tông Sư kia! 

 Nguyễn Hướng Đông đang thầm lo lắng thì “rầm” một tiếng, cửa bị đạp văng ra, một nhóm người hùng hổ xông vào đây. 

 “Cậu cả Lý tới rồi!” 

 Mọi người xôn xao, tâm trạng vừa chùng xuống lại phấn chấn trở lại. 

 “Đại ca!”, Lý Thừa Bình gọi. 

 “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Lý Cửu An bước đến chỗ Lý Thừa Bình, hỏi: “Ai đánh em?” 

 Lý Thừa Bình chưa kịp trả lời, Lương Phượng Như đã bụm khuôn mặt sưng phù và nửa chiếc cằm bị trật khớp, ú ớ chỉ vào Lý Dục Thần và Mã Sơn, nói: 

 “Chính là hai con heo đại lục này chạy tới Hương Giang đánh người, đánh cậu Lý, tôi bênh vực cậu Lý mấy câu, bọn họ bèn đánh tôi ra nông nỗi này!” 

 Bốp! 

 Lương Phượng Như vừa dứt lời, lập tức lại bị ăn ngay một cái tát thật mạnh. 

 Cô ta lại bị tát bay một lần nữa, xoay người bảy trăm hai mươi độ, ngã xuống đất. 

 Lần này, nửa bên mặt còn lại của cô ta cũng sưng lên, trông như một chiếc thủ heo hoàn chỉnh. 

 Mã Sơn vung tay, mắng: “Mẹ kiếp, người Hương Giang bị câm hết rồi, còn mỗi cô biết nói thôi hả?” 

 Lý Cửu An nổi giận. 

 Lương Phượng Như có chết anh ta cũng không quan tâm, nhưng đánh người của anh ta ngay trước mặt anh ta thì rõ ràng là không coi anh ta ra gì. 

 “Mày tự đâm đầu vào chỗ chết rồi!” 

 Lý Cửu An nhìn Mã Sơn, ánh mắt lóe lên sát khí. 

 Mã Sơn bất ngờ co chân đạp vào đùi Lý Cửu An. 

 Rắc một tiếng giòn tan, chân Lý Cửu An gãy đôi. 

 Lý Cửu An hét lên thảm thiết, ngã xuống đất. 

 Cú đạp này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, ngay cả đám vệ sĩ của Lý Cửu An cũng không ngờ tới. 

 Mọi người đều sợ điếng người. 

 Người đàn ông này to gan quá! 

 Anh ta chính là cậu cả của nhà họ Lý đó! 

 Đạp gãy chân cậu cả nhà họ Lý, người đàn ông này chán sống rồi! 

 Khoảnh khắc chân Lý Cửu An bị gãy, trái tim của Nguyễn Hướng Đông cũng hẫng một nhịp. 

 Tiêu rời, bầu trời của Hương Giang sắp sập rồi! 

 Nguyễn Hướng Đông rất muốn giục Lý Dục Thần và Mã Sơn bỏ chạy, nếu nhà họ Lý nổi giận thì toàn bộ Hương Giang đều sẽ rung chuyển. 

 Cho dù võ công có giỏi cũng không đấu lại nổi nhà họ Lý. 

 Nhưng ông ta lại như bị người ta bóp nghẹt cổ họng, không nói nên lời. 

 Mã Sơn nhìn Lý Cửu An nằm dưới đất, cười khẩy nói: “Tôi lại muốn xem xem là ai tự đâm đầu vào chỗ chết!” 

 Đám vệ sĩ của Lý Cửu An rầm rập bao vây Mã Sơn, rút hết súng ra, mười mấy nòng súng đen ngòm đểu chỉ vào Mã Sơn. 

 Nguyễn Hướng Đông rất muốn chạy lại đó ngăn cản nhưng thấy dáng vẻ bị gãy chân đầy đau đớn của Lý Cửu An, ông ta biết tất cả đã không thể cứu vãn được nữa rồi. 

 Không ai có thể ngăn nổi lửa giận của Lý Cửu An. 

 “Nổ súng đi! Còn đần người ra đó làm gì?”, Lý Cửu An quát to. 

 Bọn vệ sĩ bóp cò súng. 

 Đúng lúc này, Mã Sơn dịch chuyển. 

 Chân bước bộ Võ, đạp lên gió mạnh, thân hình như ma quỷ, nhanh như sao băng, anh ta chỉ lắc mình một cái, toàn bộ súng trên tay những vệ sĩ này đều rơi xuống đất. 

 Mã Sơn quay về vị trí cũ, dáng vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì. 

 “Bát Quái Du Hành Chưởng!”, người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Lý Cửu An có vóc người nhỏ thó và bộ râu cá trê bước tới, nhìn Mã Sơn: “Cậu có quan hệ gì với nhà họ Cố ở thành phố Tân Môn?” 

 Mã Sơn sững sờ, nhận ra đối phương đã hiểu lầm, đúng là anh ta có học của Cố Ngôn Châu một vài chưởng pháp Bát Quái nhưng vừa rồi anh ta chỉ dùng bộ Võ, có lẽ là vô tình có đôi chút bóng dáng thân pháp của Bát Quái Du mà thôi. 

 “Không có quan hệ gì hết”, anh ta nói. 

 Người kia gật đầu, chắp tay với Mã Sơn, nói: “Nam Quyền, Miêu Nhẫn Đức!” 

 Nói rồi, người này lập tức vào thế hổ hạc song hình, cơ thể lập tức bừng lên khí thế mạnh mẽ. Khi ông ta nhào tới, thế đi như hổ, cực kỳ mạnh mẽ, còn thân mình lại như hạc, nhẹ nhàng nhanh nhẹn. 

 Chỉ trong thoáng chốc, trong sảnh lớn toàn là bóng dáng của Miêu Nhẫn Đức, dường như có trăm hổ, ngàn hạc cùng nhau tấn công, nháy mắt xơi tái Mã Sơn. 

 Nguyễn Hướng Đông tự nhủ, đúng là ông chủ không biết nỗi khổ của người làm, xem ra cậu Lý vẫn chưa biết tình cảnh của mình đang nguy hiểm cỡ nào! 

 Đúng lúc này, bỗng “ầm” một tiếng, Nguyễn Hướng Đông quay đầu lại nhìn thì thấy Miêu Nhẫn Đức nằm ngã dưới đất. 

 Mã Sơn đứng vững người, hơi do dự một chút, vừa rồi đối phương tự báo tên Nam Quyền, đáng ra anh ta phải đối lại là Bắc Quyền, nhưng nghĩ kĩ lại thì anh ta cũng không được tính là Bắc Quyền, bèn học động tác chắp tay vừa rồi của Miêu Nhẫn Đức, nói: 

 “Loạn Quyền, Mã Sơn!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.