Chương trước
Chương sau
 

 Lý Dục Thần hoàn toàn mù tịt về việc lái máy bay, anh hỏi: “Không có cần điều khiển thì sẽ thế nào?” 

 Tra Na Lệ nhìn anh như đang nhìn một tên ngốc: “Không có cần điều khiển thì không thể điều khiển máy bay lên xuống, bây giờ máy bay đang hướng xuống mặt đất, nếu không thể điều khiển máy bay bay lên thì chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ rơi xuống đất”. 

 “Vậy có cách gì không?” 

 “Còn có cách nào nữa, bật chế độ lái tự động, cưỡng chế hạ cánh ở khu vực lân cận”, Tra Na Lệ vừa thao tác bàn điều khiển, vừa nói: “Tiếp viên trưởng, cô gọi cho trung tâm chỉ huy dưới mặt đất, yêu cầu cho phép hạ cánh ở sân bay thích hợp gần nhất”. 

 Tiếp viên trưởng đồng ý, rồi bò lên vị trí liên lạc một cách chật vật, cô ta đeo ống nghe lên, bắt đầu thử kêu gọi trung tâm chỉ hủy. 

 Tra Na Lệ không ngừng thử bật các công tác trên bàn điều khiển, càng ngày cô ta càng cau co hơn. 

 “Thế nào rồi?”, Lý Dục Thần hỏi. 

 “Hệ thống máy tính gặp trục trặc, không thể khởi động chế độ lái tự động”. 

 “Cho nên?” 

 “Cho nên bọn tôi phải chết chung với anh đấy!”, Tra Na Lệ tức giận. 

 “Không có cách khác à?” 

 “Không có!” 

 “Nhưng hình như cô không hề sợ hãi chút nào”, Lý Dục Thần nói. 

 “Tại sao tôi phải sợ?”, hình như Tra Na Lệ từ bỏ rồi, cô ta không tiếp tục thử khởi động chế độ lái tự động nữa: “Tôi chỉ không muốn mọi người trên máy bay chôn cùng anh mà thôi. Nếu muốn thì tôi có thể rời đi bất cứ lúc nào mình thích”. 

 Lý Dục Thần gật đầu: “Tâm địa thiện lương, rất tốt, xem ra không phải ai trong Huyền Hàng Môn cũng giống như cái tên Tào Tra Lý”. 

 Sắc mặt Tra Na Lệ hơi thay đổi, cô ta hừ lạnh một tiếng, không đáp lại lời đánh giá của anh. 

 Đúng lúc này, tiếp viên trưởng đặt ống nghe xuống, nói với giọng run rẩy: “Gọi không được, hình như hệ thống liên lạc cũng gặp trục trặc rồi”. 

 Tức khắc, buồng lái rơi vào sự im lặng tuyệt vọng, sắc mặt của mọi người trắng bệch, ánh mắt tràn ngập sợ hãi. 

 Tra Na Lệ nhìn Lý Dục Thần rồi lắc đầu thở dài, nói: “Anh đúng là đồ sao chổi, vừa mới ra ngoài đã gặp phải loại sát thủ này!” 

 “Chẳng phải vừa nãy cô còn bảo cô ta không phải là sát thủ hàng đầu à?” 

 “Không phải sát thủ hàng đầu, nhưng mà là kẻ điên! Thôi, tôi không chơi với anh nữa, anh tự bảo trọng đi”. 

 Tra Na Lệ nói xong thì xoay người rời đi. 

 Thân máy bay rung lắc ngày một dữ dội hơn. 

 Đã có hành khách xông vào buồng lái, tiếp viên hàng không và nhân viên an ninh không bên ngoài sắp không ngăn cản được. 

 “Khoan đã!”, Lý Dục Thần hô lên. 

 Tra Na Lệ dừng bước, xoay lại nhìn anh: “Sao? Có di ngôn thì nói nhanh lên, tôi vui thì có thể chuyển lời giúp anh”. 

 Lý Dục Thần nói: “Anh Mã Sơn, anh đi giúp tiếp viên hàng không giữ trật tự đi, đừng cho người khác tiến vào”. 

 Mã Sơn đáp lời rồi đi ra buồng lái, đứng ở cửa buồng lái máy bay như một tòa tháp bằng sắt thép, anh ta hét to một tiếng, âm thanh như sấm sét, làm hành khách đứng ngây tại chỗ. 

 Lý Dục Thần hỏi Tra Na Lệ một cách nghiêm túc: “Hệ thống máy tính gặp trục trặc, không thể cài đặt chế độ lái tự động, như vậy thì vẫn có thể thao tác bằng tay, đúng không?” 

 Càng lúc Tra Na Lệ càng cảm thấy người này là một tên đần, cô ta nói với giọng điệu lạnh lùng: “Đúng vậy, máy móc trên máy bay vẫn vận hành bình thường, nhưng anh đừng quên là cần điều khiển hỏng rồi”. 

 “Không có cần điều khiển chỉ là không thể điều khiển đầu máy bay bay lên hoặc hạ thấp xuống thôi, còn những cái khác vẫn có thể thao tác bình thường, đúng không?” 

 “Đúng vậy”. 

 “Vậy thì chúng ta hợp tác đi, cô điều khiển những bộ phận khác của máy bay, tôi khống chế đầu máy bay, cô bảo tôi nhấc đầu máy bay lên thì tôi nhấc, bảo tôi cho nó cúi xuống thì tôi cho cúi, cô bảo dừng thì tôi dừng, thấy có được không?” 

 Tra Na Lệ sửng sốt, cô ta nhìn anh với vẻ khó tin, nói: “Anh nói cái gì cơ?” 

 “Tôi nói là hai chúng ta hợp tác, làm cho máy bay ổn định lại”, Lý Dục Thần nói: “Cô không muốn tất cả mọi người trên chiếc máy bay này chết, đúng không?” 

 Máy bay bỗng rung lên, Tra Na Lệ hơi lảo đảo, cô ta từ trạng thái kinh ngạc hoàn hồn, tuy trên mặt toàn là vẻ nghi ngờ nhưng cô ta vẫn đi đến bàn điều khiển, ngồi vào vị trí cơ trưởng. 

 Cô ta ấn vài cái nút trên bàn điều khiển, sau đó nói: “Làm đầu máy bay nâng lên!” 

 Lý Dục Thần nhắm mắt, tập trung tinh thần, anh thả thần thức ra, cảm nhận con quái vật khổng lồ này đang chuyển động nhanh chóng trong tầng bình lưu. 

 Đầu máy bay từ từ nâng lên. 

 Tra Na Lệ ngạc nhiên nhìn Lý Dục Thần, rồi lập tức khôi phục bình tĩnh, nhanh chóng ấn vài nút trên bàn điều khiển, khống chế tay lái, tập trung toàn bộ tinh thần điều khiển máy bay. 

 “Nâng đầu lên… Chậm thôi… Hạ xuống… Dừng…” 

 Tra Na Lệ liên tục ra chỉ thị. 

 Cuối cùng máy bay cũng ổn định lại, không còn rung lắc nữa. 

 Tất cả mọi người trong buồng lái đều tỏ ra hết sức vui mừng, cảm giác sợ hãi khi cận kề cái chết giảm bớt. 

 Hành khách bên ngoài buồng lái cũng yên tĩnh lại. 

 Nhưng Tra Na Lệ không có vẻ gì là nhẹ nhõm, sau khi giữ máy bay ổn định, cô ta xoay sang nói với Lý Dục Thần: 


 Lý Dục Thần nhíu mày, nói: “Vậy thì hạ thấp độ cao, tìm một nơi trống trải rồi đáp xuống”. 

 “Hả?”, Tra Na Lệ ngạc nhiên: “Tìm một nơi trống trải? Đây là máy bay đấy, không có đường bay thì sao mà hạ cánh được? Phải có sân bay mới được!” 

 “Chúi đầu rơi xuống”, Lý Dục Thần nói. 

 Nếu là ban nãy thì nhất định Tra Na Lệ sẽ cảm thấy Lý Dục Thần là một kẻ ngu ngốc hoặc là một tên điên, nhưng bây giờ cô ta không hề xem thường anh nữa, chỉ có điều cô ta vẫn giữ thái độ nghi ngờ về việc cho máy bay chúi mũi rơi xuống.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.