Chương trước
Chương sau
 

 Mọi người mở to mắt, há hốc mồm nhìn cây cột cao chót vót có thể khơi thông với Thần. 

 Thần sứ vừa làm phép, nhận quỳ lạy của bọn họ giờ phút này đang bị treo trên cây cột, ngực cắm một thanh kiếm đen. 

 Phía trên của Thần sứ chính là người phụ nữ bị trói vào cột. 

 Làn da của người phụ nữ đã bị cháy xém, trước người có rất nhiều mũi tên cắm vào, giống như một con nhím bị nướng chín. 

 Tia sáng bay về phía trước, đánh vào cây cột trước, bao vây lấy người phụ nữ bị đốt trụi rồi bất ngờ rơi xuống tế đàn. 

 Không biết ai hét lên trước: “Chân Thần đã tới!” 

 Trong lòng mọi người chấn động, lại nằm rạp xuống đất, hò hét gì đó, nhưng vì quá nhiều người nên trở thành một đống hỗn loạn. 

 Lý Dục Thần nhìn Lâm Mộng Đình trong lòng, cảm thấy đau đớn một hồi. 

 Trên người cô có hơn chục mũi tên, quần áo và tóc đều bị đốt cháy, làn da cháy xém một nửa, may mắn là tu vi của cô đã đạt cảnh giới căn bản nhất định, nếu không đã sớm hóa thành tro. 

 Trong cơ thể mơ hồ có một tia chân khí bảo vệ tâm mạch, nhưng huyết khí lại cực kỳ yếu ớt, giống như toàn bộ máu trong cơ thể đều bị rút sạch. 

 Lý Dục Thần lấy một bình Nhất chi Cam lộ ra, đổ một ít chất lỏng ra rồi nhỏ lên làn da của Lâm Mộng Đình. Sau đó anh mở miệng cô và đổ một ít vào miệng cô. 

 Tựa như gió xuân thổi qua nơi hoang dã, hoa cỏ xanh tươi nở rộ, làn da cháy đen kia lập tức trở nên ẩm ướt. 

 Anh bắt đầu cẩn thận rút từng mũi tên ra khỏi cơ thể cô, mỗi lần rút một mũi tên ra, anh lại nhỏ một giọt chất lỏng lên vết thương. 

 Sau đó, anh dùng phương pháp độ huyệt để truyền chân khí của mình vào kinh mạch của Lâm Mộng Đình. 

 Một lúc sau, Lâm Mộng Đình từ từ tỉnh lại, mở mắt ra, mờ mịt nhìn anh. 

 Sắc mặt Lý Dục Thần đột nhiên tối sầm, lửa giận ngập trời dâng trào trong cơ thể như nước lũ. 

 Bởi vì anh phát hiện, linh hồn của Lâm Mộng Đình vậy mà cũng giống như máu trên người cô, phần lớn đã bị lấy đi, hiện giờ chỉ còn sót lại một sợi tàn hồn. 

 Rút máu đoạt hồn! 

 Đây là lần đầu tiên anh gặp phải thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, mà người chịu tổn thương lại chính là vợ của anh. 

 “Mộng Đình!”, anh gọi một tiếng. 

 Ánh mắt Lâm Mộng Đình dại ra, vẻ mặt ngơ ngác, giống như một kẻ ngốc. 

 Lý Dục Thần đứng dậy, nhìn Vu sư bị cắm trên cột. 

 Vu sư đã chết, kiếm khí Huyền Minh đã giết chết cả thể xác và linh hồn ông ta. 

 Linh hồn của Lâm Mộng Đình bị đưa đi đâu? 

 Anh ngồi xếp bằng xuống, cố gắng cảm ứng. 

 Trên người Lâm Mộng Đình có ma huyết của anh, chỉ cần anh chủ động kích hoạt ma tâm là có thể cảm nhận được. 

 Bốn phương đều có dấu vết còn sót lại, không thể xác định được linh hồn cô bay về hướng nào. 

 "A!" 

 Lý Dục Thần quát lớn một tiếng, kéo một Vu sư từ bên cạnh tế đàn tới, điên cuồng hét lên: "Nói! Thần các người hiến tế là ai? Ở đâu?" 

 Vẻ mặt Vu sư kia sợ hãi, không ngừng lắc đầu: "Không, không biết!" 

 "Ha, xuống địa ngục đi!" 

 Hai tay Lý Dục Thần nắm lấy vai người này, xé thành hai nửa. 

 Sau đó anh lại bắt lấy một Vu sư khác. 

 Vẻ mặt của anh đã có chút vặn vẹo, trong mắt tràn ngập sát ý: 

 "Nói, Thần các người hiến tế ở đâu?" 

 "Không, không biết..." 

 Vu sư còn chưa kịp nói xong, thân thể đã bị xé thành từng mảnh, một trận mưa máu theo tứ chi gãy vụn rải rác trên tế đàn. 

 "Nói! Ai trong các người nói? Nếu không ai nói, tất cả đều phải chết!" 

 Dân chúng quỳ rạp trên đồng hoang dã đều sợ ngây người. 

 Bọn nhìn thấy luồng ánh sáng phía chân trời, nhìn thấy Thần từ trên trời giáng xuống, lại đột nhiên giết Thần sứ, giết Vu sư, tiếp theo, còn muốn tàn sát bọn họ. 

 Nhìn Thần sứ bị đóng đinh trên cây cột, nhìn các Vu sư được người người tôn kính bị xé nát trước mắt, trong lòng mọi người đều dâng lên nỗi sợ hãi vô cùng. 

 Nỗi sợ hãi bao trùm vùng quê hoang vắng phía bắc. 

 Đàn cừu ở đằng xa dường như cảm nhận được bất an, bắt đầu bỏ chạy tán loạn. 

 Nhưng những người ở đây lại đứng trơ ra đó không thể cử động, tế đàn khổng lồ trước mặt trói buộc thể xác và linh hồn của họ, họ từ xa đến chỉ để chứng kiến điều kỳ diệu vĩ đại này. 

 Lý Dục Thần chấn động, vội vàng cúi người ôm lấy Lâm Mộng Đình, vuốt ve khuôn mặt cô. 

 Làn da bị thiêu rụi trên mặt cô đã bắt đầu đóng vảy, bên trong đã sinh ra da non, nhưng như vậy khuôn mặt cô trông càng đáng sợ hơn, giống như một ác ma vừa mới bò từ địa ngục ra. 

 Nhưng trong mắt Lý Dục Thần lại tràn đầy dịu dàng, tay anh cũng dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt ve cô, sợ sẽ làm vỡ vài vết vảy, khiến cô đau đớn. 

 “Mộng Đình!”, anh nhẹ nhàng gọi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.