Chương trước
Chương sau
 

 “A Tứ, cậu tha cho tôi đi! A Tứ, tôi đùa thôi mà, tôi thật sự không muốn hại cậu! A Tứ, chúng ta đã thế có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu…” 

 Trần Tiểu Lục lải nhải, giọng nghẹn ngào. 

 Lý A Tứ hít sâu một hơi, anh ta ngồi xổm xuống, nhìn Trần Tiểu Lục, nói: “Tiểu Lục, dù cậu đối xử với tôi thế nào, tôi vẫn coi cậu là anh em của mình. Nhưng cậu không nên động vào nhà họ Lý, và cậu càng không nên thương tổn Ngọc Xuân! Chỉ bằng những lời cậu nói với Ngọc Xuân…” 

 “A Tứ…” 

 Trần Tiểu Lục chưa kịp nói ra thì Lý A Tứ đã đấm lên lên sống mũi anh ta. 

 “Cậu đáng chết!” 

 Câu nói của Lý A Tứ và tiếng xương vỡ vụn vang lên cùng một lúc. 

 Mặt Trần Tiểu Lục lõm xuống, đầu anh ta gần như chỉ còn lại một nửa. 

 Không biết là bị cảnh này dọa hay bị ba chữ cuối cùng chứa sát khí của Lý A Tứ dọa, Ngũ Ngọc Xuân run rẩy. 

 “A Tứ, tôi sợ!” 

 Lý A Tứ đứng lên, lại gần ôm Ngũ Ngọc Xuân, nói: “Không phải sợ, sẽ không có ai bắt nạt cô nữa, chúng ta đi thôi”. 

 “Ừm, A Tứ, Hoàng gia là ai?” 

 “Hoàng gia…” 

 Có một số chuyện Lý A Tứ không biết giải thích thế nào với một cô gái bình thường, có lẽ bản thân anh ta cũng không rõ lắm, dù sao anh ta vừa mới hoàn thành quá trình lột xác. 

 “Chắc là thần tiên!” 

 “Thần tiên? Thần tiên từ đâu ra?” 

 “Lý gia không phải một gia tộc bình thường, mà họ có thần tiên phù hộ. Hoàng gia chính là thần bảo hộ của nhà họ Lý. Ở nhà họ Lý, cho dù cậu chủ không có nhà thì cũng không ai có thể bắt nạt chúng ta!” 

 “Thần bảo hộ của nhà họ Lý…” Ngũ Ngọc Xuân nửa tin nửa ngờ nhìn nơi xa, dường như đang suy nghĩ gì đó. 

 Hai người bọn họ đi ra ngoài. 

 Bỏ lại những thi thể ngổn ngang đầy đất. 

 Một lớp sương màu vàng, rất mờ, khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường dần dần bao phủ mặt đất. 

 Một lát sau, thi thể đã biến thành một vũng nước lớn màu vàng. 

 Lạc Minh Sa nằm trên ghế sô pha trong biệt thự, ngậm xì gà, thoạt nhìn rất thong dong, nhưng thật ra bây giờ trong lòng ông ta vô cùng sốt ruột. 

 Hôm nay là tiệc mừng thọ của Tần gia, nhân vật máu mặt tập trung hết ở đó, toàn bộ gia tộc quyền quý ở thủ đô đều sẽ tham dự. 

 Vừa nghĩ đến trường hợp ấy là Lạc Minh Sa lại hưng phấn không thôi. 

 Nhưng lại nghĩ mình không có tư cách vào cửa, ông ta tức khắc chán nản. 

 Tuy ở biệt thự nhưng căn biệt thự nhỏ vùng ngoại ô này kém xa biệt thự cả nhà giàu sang quyền quý thật sự. 

 Ví dụ như sơn trang Bắc Khê của nhà họ Lâm ở thành phố Hòa, trang viên được cải tạo từ mười mấy căn biệt thự, bố cục kiến trúc cực kỳ khí thế, người nào ở trong đó đều sẽ cảm thấy mình ưu việt hơn người khác. 

 Lạc Minh Sa hoài niệm quãng thời gian còn làm quản gia ở nhà họ Lâm, đáng tiếc không thể trở lại như xưa. 

 Căn biệt thự ở ngoại ô thủ đô này thuộc về cháu ông ta Lạc Tinh Xương, nói đúng hơn là con trai ông ta. 

 Lạc Minh Sa không kết hôn, hồi trẻ ông ta lang thang bên ngoài, để lại không ít nợ phong lưu, Lạc Tinh Xương là một trong số đó. 

 Sau khi đến nhà họ Lâm làm việc, ông ta không dám tiết lộ việc này. Ông cụ nhà họ Lâm rất coi trọng sự trong sạch, một khi ông cụ biết được cuộc sống ăn chơi đàng điếm của ông ta hồi xưa, nhất định sẽ đuổi ông ta đi. 

 Vì đứa con trai Lạc Tinh Xương của mình, Lạc Minh Sa có thể nói là phải sầu trắng cả tóc. 

 Thằng con này không yên phận, không chịu ở lại gia tộc, khăng khăng muốn đến thủ đô, mà hơn hết là còn dính vào cờ bạc. Lạc Minh Sa thay con mình trả rất nhiều nợ nần, tiêu hết số tiền tích góp cả đời, bằng không cũng không thèm muốn hai trăm triệu. 

 Lạc Minh Sa hận Lý Dục Thần, nếu không phải bởi vì người này thì bây giờ ông ta vẫn đang làm quản gia ở thành phố Hòa, địa vị chỉ sau Lâm Thiền Minh. 

 Giờ thì hay rồi, trở thành một kẻ thất bại. 

 Tiền để dành đã tiêu tốn gần hết, con trai còn gánh một đống nợ, vì thế Lạc Minh Sa mới mạo hiểm đi tìm Tần gia, muốn mượn cơ hội này trở lại như xưa. 

 Tiệc mừng thọ của Tần gia, Lý Dục Thần cũng đi. 

 Lúc này chắc bọn họ đang trò chuyện vui vẻ những những nhân vật nổi danh ở thủ đô nhỉ? 

 Đây là một cơ hội tuyệt vời. 

 Lý Dục Thần ơi là Lý Dục Thần, chắc chắn cậu không ngờ mình sẽ thua trong tay tôi đâu nhỉ? 

 Lạc Minh Sa nhếch miệng cười. 

 Ông ta tính thời gian, chắc hẳn Lạc Tinh Xương đã xong việc rồi. 

 Quan tài đã chôn xong, giờ chỉ xem có thể tìm được thứ Tần gia muốn hay không thôi. 

 Ông Tôn nói, nếu tìm được thứ đó thì ngày chết của Lý Dục Thần cũng đến. Bọn họ sẽ không để cho Lý Dục Thần đi ra khỏi dinh thự nhà họ Tần. 

 Trực giác báo cho Lạc Minh Sa, thứ đó rất quan trọng, chứ không chỉ đơn giản là đáng giá tiền. 

 Nếu Tinh Xương thông minh thì sẽ cầm đồ về. Nó có thể là lợi thế để bàn điều kiện với Tần gia. 

 Có lẽ vinh hoa phú quỷ nửa đời sau phải dựa vào nó. 

 Lạc Minh Sa nghĩ. 

 Đột nhiên, có bóng đen lóe lên ngoài cửa sổ, trông giống như bóng người. Sau đó lại có tiếng bịch một tiếng rõ to vang lên, như là có người từ trên trời rơi xuống. 


 Lạc Minh Sa kinh hãi, vội chạy tới đỡ Lạc Tinh Xương dậy. 

 “Con sao thế, có cửa không đi mà lại trèo tường làm gì?” 

 Lạc Tinh Xương nức nở nói: “Không phải con trèo tường vào, con bị người ta ném vào”. 

 “Cái gì? Ai ném con vào?”, Lạc Minh Sa giật mình, hỏi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.