Chương trước
Chương sau
 

 "...Tôi và Tố Vân tiên cô cùng nhau xông ra khỏi vòng vây. Ban đầu chúng tôi định điều động quân tiếp viện ngay lập tức, chúng tôi đều bị thương nặng, chạy đến khi còn một hơi cuối cùng đến cửa Bạch Vân liền ngất đi. Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, tôi lập tức phái người ra ngoài hỏi thăm tin tức, mới biết Nhà họ Lý đã không còn". 

 “Không chỉ nhà họ Lý ở thủ đô, mà cả sản nghiệp nhà họ Lý ở các nơi, cũng như dòng họ hàng thân thiết của nhà họ Lý, hễ là người nhà họ Lý đều đã biến mất khỏi nhân gian! Chỉ riêng nhà họ Lý ở thủ đô đã là mấy trăm người!" 

 Vương Sùng Tiên vô cùng đau đớn, tự trách nói. 

 "Tôi luôn cảm thấy những người này đều chết trong tay tôi. Nếu không có chúng tôi, có lẽ Ma giáo đã không nuốt chửng nhà họ Lý dễ dàng như vậy, nếu như chúng tôi có thể sớm cùng bắt tay với nhà họ Lý, bi kịch sẽ không xảy ra. Tự xưng là chính thống, thường xuyên dùng khẩu hiệu thay trời hành đạo, nhưng lại nối giáo cho giặc, trợ giúp Ma giáo tiêu diệt một thế gia hào môn cùng mấy ngàn mạng người! Tôi nên xuống địa ngục!” 

 Lý Dục Thần có thể cảm nhận được sự đau đớn trong lòng Vương Sùng Tiên, ông ta vừa trải qua Lôi Kiếp tinh luyện, còn chưa kịp bình tĩnh lại, theo cảm xúc dao động đã bị thần thức của anh bắt giữ. 

 Anh biết Vương Sùng Tiên không hề nói dối, mà thực sự đang tự trách và hối hận. 

 Nhưng anh không có gì an ủi. Giúp ông ta ngăn chặn tia sét kia cũng đã cắt đứt quan hệ, thứ duy nhất còn lại chỉ có Vương Sùng Tiên nợ nhà họ Lý. 

 "Cậu giết tôi đi”, Vương Sùng Tiên nói. 

 "Tại sao tôi lại phải giết ông?", Lý Dục Thần cười lạnh: "Ông muốn chết cho xong việc, mượn tay tôi giết ông, trước khi chết còn có thể giảm bớt tội lỗi do bản thân gây ra trong lòng, nào có chuyện tiện nghi như vậy!" 

 Vương Sùng Tiên cúi đầu không nói gì, vẻ mặt cực kỳ thống khổ. 

 "Đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu tại sao họ lại muốn tiêu diệt nhà họ Lý. Nhà họ Lý vừa cưới Cung Lăng Yên vào nhà, còn sinh ra một đứa trẻ rất có thể là Thiên Ma chuyển thế". 

 Vương Sùng Tiên ngẩng đầu, lại liếc nhìn Li Lý Dục Thần lần nữa. 

 “Theo lý mà nói, bọn họ nên bảo vệ nhà họ Lý, để đứa trẻ lớn lên thuận lợi mới đúng. Cho dù bọn họ muốn bắt đứa trẻ đi cũng có rất nhiều biện pháp khác. Khả năng duy nhất chính là Hồ Vân Thiên giúp Cung Lăng Yên loại bỏ ma tâm, chặt đứt con đường chuyển thế của Thiên Ma”. 

 "Nhưng việc này hình như cũng không có ý nghĩa gì. Thiên Ma chuyển thế vốn là chuyện hư vô mờ mịt, hết thế hệ thánh nữ Ma giáo này đến thế hệ khác, không ai biết đứa trẻ vị thánh nữ nào mang thai mới là Thánh Thai. Khi nó sinh ra, cơn mưa kỳ dị trong thủ đô kia rõ ràng cũng là do Ma giáo cố ý bày ra, mục đích chính là để dụ chúng ta mắc câu, khiến chúng ta tin rằng đây là dị tượng do Thiên Ma chuyển thế, từ đó gây áp lực lên nhà họ Lý. Làm như vậy mặc dù có thể khiến chúng ta và nhà họ Lý đề phải chịu tổn thất, nhưng đối với Ma giáo, ngoài việc trút giận ra còn có tác dụng gì?” 

 Lý Dục Thần suy tư. Đây là điều mà anh nghĩ mãi cũng không hiểu. 

 Ma giáo yên lặng mấy nghìn năm, dưới sự trấn áp của chính đạo, cẩn trọng như đi trên băng mỏng, luôn hành động lén lút, sao lúc này lại gióng trống khua chiêng như vậy, không sợ bị bại lộ sao? 

 Tiêu diệt nhà họ Lý thì thôi, hoàn toàn không cần phải tiêu diệt đông đảo họ hàng nhánh bên của nhà họ Lý trải rộng khắp thiên hạ. 

 Ngoài việc tìm kiếm bản thân anh có thể là một "Thiên Ma chuyển thế", còn có những lý do nào khác chưa được biết đến? 

 Hơn nữa, nếu Ma giáo đã gây náo loạn lớn như vậy, tại sao Huyền Môn và trên giang hồ lại không dấy lên sóng gió gì? 

 Thiên Đô lại đang làm cái gì? 

 Đánh giá từ các dấu hiệu khác nhau, cho dù anh không phải là Thiên Ma chuyển thế, nhưng trong cơ thể vẫn có dòng máu của Thiên Ma, lấy tu vi của sư phụ không thể không nhìn ra điều này. 

 Việc sư phụ đưa anh đến Thiên Đô chỉ là ngẫu nhiên thôi sao? 

 Hàng loạt vấn đề khiến anh ớn lạnh sống lưng, dựng tóc gáy. 

 Anh có nên hỏi sư phụ chút hay không? 

 Sư phụ đang ở trong Vạn Tiên Trận, ngay cả Thanh Điểu cũng không thể truyền tin đến được. 

 Hay là hỏi đại sư huynh? 

 Đại sư huynh nhất định sẽ không nói. 

 Lý Dục Thần nghĩ tới nghĩ lui, quyết định trước tiên gọi điện thoại hỏi Hướng Vãn Tình trước, Hướng sư tỷ yêu quý anh nhất, nếu cô ấy biết thì chắc sẽ nói cho anh biết. 

 Tuy nhiên, khi anh ra khỏi Tiểu Bồng Lai và gọi cho Hướng Vãn Tình thì lại không thể liên lạc được. 

 Lý Dục Thần không khỏi lo lắng, một mình Hướng sư tỷ ở nước ngoài, Nam Dương là trụ sở chính của Huyền Hàng Môn, thần nữ Đại Mã Fatima rất mạnh mẽ. 


 Từ nhỏ anh đã ở trên núi, người mà anh sợ nhất không phải là sư phụ mà là đại sư huynh. 

 Trong ấn tượng của anh, đại sư huynh là người nghiêm khắc, cứng nhắc, chưa bao giờ nể mặt, chỉ cần phạm sai lầm, bất kể là ai, nên trách phạt như thế nào thì trách phạt như thế ấy, cho dù có mời sư phụ ra mặt nói chuyện cũng đều không được. 

 Vì vậy mọi người đều không thích đại sư huynh. Nhưng không thích thì không thích, đại sư huynh làm việc công bằng, điều này mọi người đều bái phục. 

 Lý Dục Thần lo lắng sau đại sư huynh biết tình huống của anh sẽ yêu cầu anh quay trở lại núi để điều tra huyết mạch và thân thế của anh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.