Chương trước
Chương sau
Bạch Phương Hưng không dám thất lễ, lập tức hành động, gọi toàn bộ các đệ tử trong Tiểu Bồng Lai ra khỏi kết giới.

Đợi đến khi bọn họ đi hết, bầu trời Tiểu Bồng Lai tối sầm xuống.

Lý Dục Thần cảm nhận được mây đen trên bầu trời, cũng cảm thấy khiếp sợ, lôi kiếp của Vương Sùng Tiên này còn khủng khiếp hơn anh lúc trước.

"Cậu thật sự là cháu trai của Lý Thiên Sách?", trong nhà đá truyền ra một giọng nói.

"Chính xác", Lý Dục Thần đối diện với nhà đá trong bóng tối, đáp lời.

"Nhà họ Lý gặp nạn, không một ai may mắn thoát khỏi, sao cậu lại sống được?"

"Trước khi nhà họ Lý xảy ra chuyện, ông nội đã đưa tôi ra khỏi Thủ đô".

"Cậu lớn lên ở đâu, là ai nuôi nấng cậu?"

"Thành phố Hoà, là ông nội Hữu Toàn nuôi nấng tôi".

"Hữu Toàn... Lý Hữu Toàn... À... Đúng rồi, Lý Hữu Toàn! Trước khi nhà họ Lý xảy ra chuyện, ông ta đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Một quản gia nên không khiến mọi người chú ý. Hóa ra là ve sầu thoát xác, đi thành phố Hoà!"

Trong nhà đá truyền đến tiếng tự lầm bẩm của người kia.

Một lát sau, người kia lại hỏi: "Mẹ của cậu là ai?"

"Cung Lăng Yên", Lý Dục Thần đáp.

Người trong nhà đá không nói gì, dường như đang tự hỏi gì đó.

Hết thảy rơi vào yên lặng.

Dưới sự áp bách của mây đen, Tiểu Bồng Lai trông như một thung lũng chết không có đường ra.

Tầng mây càng ngày càng dày nặng, tia chớp chồng chất trong mây, hình như đang chờ đợi thời cơ bộc phát.

Sau một lúc lâu, trong nhà đá một lần nữa truyền đến tiếng nói của người kia.

"Tôi cần phải ra ngoài, cậu đi đi. Sức mạnh của lôi kiếp không hề tầm thường. Nếu tôi có thể thuận lợi chống chọi được lôi kiếp, đến lượt cậu, tôi sẽ nói hết những gì tôi biết cho cậu".

Lý Dục Thần không động đậy.

Người kia lo lắng nói: "Tại sao cậu còn chưa đi?"

"Không có việc gì, ông cứ ra đi", Lý Dục Thần nói.

Người kia dường như khá sửng sốt, nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa.

Hòn non bộ giữa hồ lắc lư, nhà đá trên cao nhất đột nhiên tách ra, như bông hoa sen nở rộ, chia thành mấy cánh, để lộ ra chỗ nhụy hoa trung tâm đang có một người ngồi đó.

Người này mặc một đạo bào màu xám, tóc dài vấn lên đỉnh đầu, nhưng bởi vì đã rất lâu rồi chưa sửa soạn đầu tóc nên có hơi tán loạn. Râu dưới quai hàm rất dài, vẫn luôn rủ xuống tận trước ngực.

Lý Dục Thần biết, đây chính là quán chủ Bạch Vân Quan, Vương Sùng Tiên.

Nhưng anh vẫn chưa kịp nhìn nhiều thêm, tầng mây ầm ầm nổ tung, một tia chớp rơi thẳng tắp xuống người Vương Sùng Tiên.

Ánh chớp như cây cột, thô to và sáng ngời, che đi thân thể Vương Sùng Tiên.

Lý Dục Thần không ra tay.

Người tu hành độ kiếp có thể có người bảo vệ, nhưng tuyệt đối không ai có thể chặn lại lôi kiếp thay ông ta.

Nếu lúc này anh mạnh mẽ ra tay, với năng lực hiện tại của anh có thể ngăn cản những tia chớp kia. Nhưng làm như vậy, Vương Sùng Tiên uổng công độ lôi kiếp này.

Không trải qua lôi kiếp rửa tội, thân xác và hồn phách đều không thể được tăng cường, càng không thể tăng cảnh giới.

Người tu hành trăm năm một kiếp, đã là thiên tư trời chọn. Một khi bỏ lỡ kiếp nạn này, lại đợi thêm trăm năm nữa cũng chưa chắc đã đến lần nữa.

Trừ phi đến lúc rõ ràng độ kiếp thất bại, Lý Dục Thần mới có thể ra tay. Anh chỉ cần đảm bảo Vương Sùng Tiên còn sống là được.

Tia chớp lũ lượt trên người Vương Sùng Tiên, vô cùng vô tận, dường như có năng lượng vô hạn liên tục vận chuyển.

Sát ý của trời đất tràn ngập Tiểu Bồng Lai.

Vào thời khắc này, ông trời như thể đang cảnh cáo người phàm tục, muốn nghịch thiên mà đi, thiên địa bất dung, tất phải giết chết.

Lý Dục Thần cũng cảm thấy hoảng sợ.

Năng lượng lôi kiếp của Vương Sùng Tiên còn mạnh hơn nhiều lần lịch kiếp trước của anh.

Anh thật sự lo lắng Vương Sùng Tiên cứ thế lịch kiếp thất bại, hóa thành tro bụi.

Anh siết chặt Tử Vân Như Ý trong tay, tùy thời chuẩn bị ngăn lại một kích trí mạng thay ông ta.

Đúng lúc này, một tiếng thét dài vang lên.

Bên trong sấm chớp, một bóng người phóng lên tận trời.

Đạo bào của Vương Sùng Tiên sớm đã tan thành mây khói trong ánh chớp, trâm cài tóc cũng không thấy, tóc dài rối tung như điên dại.

Tay ông ta cầm Thanh Phong dài ba thước, kiếm khí gào thét phối hợp tiếng thét dài, không ngừng quanh quẩn.

Kiếm khí ngút trời, nhìn chằm chằm tia chớp, cả người xông vào trong tầng mây.

Trong mây vang lên tiếng sấm nổ.

Ánh chớp rậm rạp chằng chịt tụ tập bên trong tầng mây như bầy rắn cuồng loạn nhảy múa, bổ nhào vào Vương Sùng Tiên.

Vương Sùng Tiên vung vẩy thanh kiếm trong tay, kiếm quang xoèn xoẹt, kiếm khí dày đặc, ngăn cản bầy rắn cách thân thể.

Lý Dục Thần mơ hồ nghe thấy tiếng sấm mùa xuân.

Tiếng sấm mùa xuân này giòn vang, rất khác với tiếng sấm vang rền trong tầng mây.

Anh biết, đây không phải là lôi kiếp, mà do kiếm khí trong tay Vương Sùng Tiên dẫn đến nổ tung.

Lý Dục Thần âm thầm tán thưởng...

Kiếm pháp Trường Xuân!

Quả nhiên không tầm thường.

Bầu trời Tiểu Bồng Lai dày đặc mây tĩnh điện.

Giữa tầng mây, Vương Sùng Tiên chẳng khác gì một con cá chình điện đang bơi lội, toàn thân quanh quẩn kiếm khí và ánh chớp lập lòe.


Đương nhiên, nếu Vương Sùng Tiên không chống chọi được, Lý Dục Thần sẽ giúp ông ta một chút.

Không chỉ bởi vì anh muốn Vương Sùng Tiên còn sống, mà còn vì cách Vương Sùng Tiên xông vào trong tầng mây.

Bình thường độ kiếp đều là người ở trên mặt đất, chờ thiên lôi hạ xuống, dùng pháp lực của bản thân để chống cự.

Bay lên tận trời như ông ta, chân không có chỗ đặt, sẽ tiêu hao pháp lực nhanh hơn rất nhiều, cũng nguy hiểm hơn rất nhiều, một khi gặp phải tình huống khẩn cấp, không có nơi đặt chân, không có chỗ dựa vào sẽ rất khó điều chỉnh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.