Vừa thấy mặt người này, Vương Bách Thuận liền biết chuyện này phiền rồi đây.
Người này tên là Phan Vân Long, là đại đệ tử của Tần Thụ Nghĩa, đồng thời được xưng là đại sư huynh của Sách Môn.
Phan Vân Long rất nổi danh trong giới, Tần gia lui ra khỏi tầm mắt của mọi người, mọi việc trong Tần Môn đều do Phan Vân Long xử lý.
Như Vinh Quảng Kiệt, tuy là con nuôi của Tần gia, được Tần gia yêu thương, nhưng thực lực và mức độ nổi tiếng lại kém xa Phan Vân Long.
Bàn về thế lực ở Phan Gia Viên và xưởng Lưu Ly, hắn ta mới là nhân vật hô phong hoán vũ chân chính.
Hơn nữa, nghe nói công phu của hắn ta được chân truyền từ Tần gia, đã bước vào hàng ngũ cao thủ, không biết bây giờ đã đạt đến cảnh giới nào.
“Anh Phan!”
Phần lớn người trong giới đều gọi Phan Vân Long là Phan gia, nhưng Vương Bách Thân và Tần gia cùng lứa, không thể gọi đệ tử của Tần gia là “gia” được, bèn gọi “anh” thể hiện sự kính trọng.
“Ồ, tứ gia ở đây à”, Phan Vân Long đáp lại, sau đó lại nhìn Vinh Quảng Kiệt nằm với vẻ mặt đau đớn trên mặt đất .
“Đại sư huynh! Cứu tôi!”, Vinh Quảng Kiệt khóc lóc gọi hắn ta.
Phan Vân Long đanh mặt: “Khóc cái gì mà khóc! Đệ tử Tần Môn chưa bao giờ khóc. Đừng có để sư phụ chúng ta mất mặt!”
Tiếng khóc tang của Vinh Quảng Kiệt lập tức im bặt, hắn ta nhịn đau, nuốt lời muốn nói lại trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/3660027/chuong-843.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.