Chương trước
Chương sau
 Động tác của Lý A Tứ làm Na Nhữ Bình sợ hãi, anh ta muốn mở miệng mắng, chợt nhớ ra Lý A Tứ không còn là người nhà họ Na nữa. Giờ anh ta mở miệng mắng Lý A Tứ chẳng khác gì mắng bảo vệ của nhà họ Lý. 

 Cho anh ta một trăm lá gan, anh ta cũng không dám mắng bảo vệ nhà họ Lý. Anh ta biết rõ, sau này nhà họ Na chỉ có thể ôm đùi nhà họ Lý. Mà đến cả ôm đùi đều phải cẩn thận từng li từng tí, bởi vì cái đùi này lúc nào cũng có thể giẫm chết người. 

 Na Nhữ Bình há to miệng, nuốt lại lời đã đến bên miệng. 

 Lý Dục Thần quay đầu, nhìn xem Lý A Tứ, cười nói: “Anh không sợ tôi?” 

 Lý A Tứ không né tránh ánh mắt của anh, đáp: “Sợ chứ! Nhưng tôi sợ cậu chết hơn”. 

 Trái tim của Na Nhữ Bình tưởng chừng như sắp nhảy ra khỏi cổ họng. 

 Lý Dục Thần sững sờ: “Vì sao?” 

 “Hiện tại câu đang là ông chủ của tôi, tôi còn muốn kiếm tiền mang về nhà cho bố mẹ tôi xây nhà mới. Cậu đã đồng ý với tôi rồi, để tôi xây căn nhà nở mày nở mặt hơn cả trưởng làng”. 

 “Hahaha…” 

 Lý Dục Thần cười haha, sự cô độc và bất an vừa rồi bị quét sạch sành sanh. 

 Anh vỗ vỗ bả vai Lý A Tứ, sau đó hỏi Na Nhữ Bình: “Anh có thể nộp lên chìa khóa của căn nhà của họ Lý không?” 

 Na Nhữ Bình vội vàng nói: “Đương nhiên là được, cậu muốn sang tên cho cá nhân cậu, hay để dưới danh nghĩa công ty?” 

 Lý Dục Thần ngẫm nghĩ đáp: “Đây là nhà riêng, sang tên cho người đi”. 

 Na Nhữ Bình trả lời: “Không thành vấn đề, tôi sẽ sắp xếp người làm việc này, cậu không cần quan tâm, nhưng thủ tục sang tên không nhanh như vậy, khả năng cần chờ mấy ngày. Cậu có thể lấy đi chìa khóa trước, tôi sẽ lập tức sai người đưa tới”. 

 “Không cần đưa cho tôi, cho anh ta là được, để ngày mai anh ta đi làm”, Lý Dục Thần chỉ chỉ Lý A Tứ. 

 Lý A Tứ mơ hồ, muốn hỏi gì đó, nhưng Lý Dục Thần đã bước đi, ngồi xổm xuống bên cạnh pháp sư Tác Lãng bị thương. 

 Lúc Tác Lãng đấu đá với Na Nhữ An đã bị thương, vừa rồi lại bị Lý Dục Thần trở tay đánh một chưởng khiến vết thương nặng thêm, nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi. 

 Lý Dục Thần điểm mấy chỗ trên người Tác Lãng, đỡ ông ta ngồi dậy, lại lấy ra một viên dược hoàn cho ông ta ăn vào. 

 Sắc mặt Tác Lãng nhanh chóng trở nên hồng hào. 

 “Cảm ơn”. 

 Tác Lãng chắp tay trước ngực bày tỏ lòng biết ơn, trong mắt lại lóe lên vẻ lo lắng. 

 “Cậu Lý, cảnh giới và pháp lực của tôi không bằng cậu, vốn không nên nói điều này, nhưng tâm ma của cậu cực nặng, nếu cậu không sớm trừ bỏ nó, e rằng tương lai sẽ gặp họa lớn. Nếu cậu Lý không chê, có thể đi theo tôi tới chùa Bạch Tháp, sư phụ tôi khá giỏi loại bỏ tâm ma”. 

 Lý Dục Thần cười đáp: “Cảm ơn ý tốt của đại sư, nhưng sợ rằng sư phụ ông cũng không giúp được tôi”. 

 Tác Lãng sững sờ, nhớ đến một kiếm vừa rồi của Lý Dục Thần, lòng còn sợ hãi. Nhưng ông ta vô cùng chấp nhất, bám riết nói: “Nếu sư phụ tôi không được, cậu có thể đến thánh địa mời thượng sư, thượng sư của thượng sư, luôn có người có thể trị hết tâm ma của cậu. Cậu Lý cũng có thể quy y ngã phật…” 

 Lý Dục Thần bỗng nhiên thu lại tươi cười, đứng lên, vươn tay ra ngoài, từ trong rừng cây rất xa bay tới một vệt ánh sáng vàng kim, rơi vào trong tay anh. Hóa ra là chày kim cương của Tác Lãng. 

 Ngón tay anh nhẹ gảy, chày kim cương phụt một tiếng chui vào mặt đất bên cạnh Lạt Ma Tác Lãng. 

 “Đợi chính ông tu thành Phật, rồi lại đến độ tôi”. 

 Dứt lời, anh quay người bỏ đi. 

 Lạt Ma Tác Lãng ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào chày kim cương đóng chặt xuống nền bê tông cứng rắn. 

 Lý A Tứ thấy Lý Dục Thần muốn đi, nhớ lại hình như anh ta có lời gì đó phải nói, nhưng chỉ chớp mắt, anh ta chợt phát hiện Lý Dục Thần đã đi đến cửa trang viên, lại chớp thêm lần nữa, anh biến mất không còn thấy tăm hơi. 

 … 

 Lâm Mộng Đình đi lang thang trong Phan Gia Viên. 

 Cô từng tới Thủ đô mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô đi dạo trong Phan Gia Viên. 

 Châu báu và đồ cổ được bày la liệt quả thực khiến cô mở rộng tầm mắt. 

 Mặc dù là đại tiểu thư nhà họ Lâm, từ nhỏ thấy không ít thứ đáng giá, nhưng cô không hiểu giám định, không nhìn ra được thật giả. 

 Điều khiến cô vui hơn là “khí tràng” của Phan Gia Viên. 

 Thị trường đồ cổ có “khí tràng”. 

 Đồ cổ chân chính có hơi thở đặc biệt của riêng nó. Có vài đồ cổ vừa mới được đào lên sẽ còn mang theo hương vị đặc trưng của đất đai. 

 Một cái hai cái, người bình thường không có cảm giác gì, nhưng nếu có hàng ngàn hàng triệu cái tập trung vào cùng một chỗ, “khí tràng” đó sẽ vô cùng hùng mạnh. 

 Mặc dù bên trong Phan Gia Viên hầu hết đều là hàng giả hàng nhái, nhưng cũng không ít đồ thật đồ tốt. 

 Cộng với hơi thở của con người cực kỳ thịnh vượng, khiến cho khí tràng của nơi này vừa hùng mạnh vừa phức tạp. 

 Hiện tại, Lâm Mộng Đình cũng xem như bước vào cửa tu hành, tất nhiên cô sẽ nhạy cảm với khí tràng. 

 Cô không biết giám định, nhưng thông qua dòng chảy của hơi thở và khí tràng, cô có thể đánh giá được nơi nào có đồ tốt. Lại dùng thần thức yếu ớt mới hình thành của cô đi phân biệt từng cái một, cũng nhặt được vài món. 


 Lâm Mộng Đình giơ tay lên, nhìn thoáng qua chiếc nhẫn màu bạc dán sát vào ngón tay của mình, cô thở dài. 

 Cô vỗ vỗ ba lô, tự nhủ: “Được rồi, cũng đủ rồi, với những vật này hẳn có thể báo cáo kết quả rồi”. 

 Đúng vào lúc này, một người đàn ông trung niên tay cầm quạt xếp, dáng người hơi mập mạp có phúc lại gần, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay cô. 

 “Cô gái, chiếc nhẫn kia của cô bao nhiêu tiền, tôi mua”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.