Chương trước
Chương sau
 

 Một bàn tay nắm chặt lấy tay Lý Dục Thần. 

 Anh cảm nhận được sự ấm áp từ tay mình. 

 Anh mở mắt ra, một giọt nước mắt chảy ra, rơi xuống mu bàn tay trắng nõn của Lâm Mộng Đình. 

 “Dục Thần…” 

 Lâm Mộng Đình nhìn anh đầy lo lắng. 

 Lý Dục Thần hít sâu một hơi, anh mỉm cười, cầm lấy chiếc sáo bằng xương từ tay Đạt Ngõa. 

 “Được, tôi xin nhận món quà của cô. Hy vọng sau này chúng ta còn có cơ hội gặp lại nhau”, anh nói. 

 Đạt Ngõa vui vẻ nói: “Nhất định”. 

 “Cho dù không gặp nhau, khi anh thổi cây sáo này, bọn tôi cũng sẽ nghe thấy”, Tang Cát ngẩng đầu lên, hai hốc mắt rỗng như đang nhìn về phương xa. 

 … 

 Tang Cát đi rồi. 

 Cậu ấy vẫn ngồi trên chiếc xe đẩy. 

 Đạt Ngõa dắt chó, chó kéo xe đẩy. 

 Bóng dáng kéo dài thật dài dưới ánh tà dương, bọn họ đi trên con đường màu xám tro của Kinh Giao. 

 Bọn họ đi về hướng nam, đi đến con sông theo sự chỉ dẫn của thần linh như lời Tang Cát nói. 

 … 

 Tuy cuộc họp gia tộc của nhà Na lâm thời được tổ chức, nhưng các thành viên cốt cán trong gia tộc hầu như đều có mặt đông đủ. 

 Hội nghị lần này do Na Khải Nguyên, lớn tuổi và có vai vế cao nhất trong gia tộc, triệu tập, vì thế ngay cả gia chủ Na Hy Nghiêu cũng chỉ có thể ngồi một bên, nhường lại vị trí chủ tọa cho ông ta. 

 Thành viên trong gia tộc tập hợp, vốn là một chuyện hết sức mỹ mãn, hòa thuận. 

 Nhưng bầu không khí trong phòng họp lại căng thẳng hơn bao giờ hết. 

 Có người phẫn nộ, có người cười thầm, phần lớn đều giữ im lặng. 

 Chỉ có Na Nhữ An ngồi bên cạnh Na Hy Nghiêu, dùng nắp chung trà khẩy nhẹ bọt lá trà nổi trên mặt trà, dáng điệu vô cùng thong dong. 

 Một người trẻ tuổi ngồi đối diện đứng dậy, chỉ vào Na Nhữ An, nổi giận nói: “Na Nhữ Anh, anh chỉ là một thành viên chi thứ, dựa vào đâu mà lên làm người thừa kế gia chủ? Bố của anh chưa từng cống hiến gì cho nhà họ Na, chẳng qua là chú Mạc Hòa coi trọng anh nên mới cho anh có cơ hội ngồi ở vị trí cao thôi”. 

 Bên cạnh có người cười khẩy, nói: “Đâu phải chú Mạc Hòa coi trọng anh ta, chẳng qua là muốn làm thông gia với Trương Điên thôi. Đứa con gái của Trương Điên mọi người đều biết rồi mà, xấu ma chê quỷ hơn. Nếu là một cô gái xinh đẹp thì làm gì đến lượt anh ta?” 

 “Nếu Trương Điên còn sống thì anh cũng coi như có chỗ dựa, nhưng bây giờ Trương Điên chết rồi, chú Mạc Hòa cũng không còn nữa, anh còn có tư cách gì cạnh tranh vị trí gia chủ?” 

 Mỗi người góp một lời, lải nhải một thôi một hồi. 

 Gia chủ Na Hy Nghiêu không lên tiếng, chỉ cau mày ngồi yên. 

 Na Nhữ An liếc ông ta, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh thường. 

 Na Khải Nguyên ngồi ở chính giữa đằng hắng một tiếng, cả phòng tức khắc trở nên yên tĩnh. 

 “Nhữ An cũng họ Na, con cháu nhà họ Na chỉ cần không phải là con thừa tự thì đương nhiên đều có tư cách tranh đoạt vị trí người thừa kế gia chủ. Nhưng mà tôi nghe nói, cậu tự tiện nhúng tay vào chuyện của người khác khi chưa có sự đồng ý của hội nghị gia tộc, thậm chí còn cướp đoạt tài sản của người khác, việc này có phải thật không?” 

 “Phải”, Na Nhữ An không thanh minh, anh ta chỉ nằm nhoài ở vị trí của mình, nhẹ nhàng nghịch nắp chung trà. 

 Có người nhắc nhở: “Nhữ An, ông Bảy hỏi cậu đấy, cậu cứ cà lơ phất phơ như thế là thế nào? Cậu có còn biết tôn ti trật tự nữa không? Có còn hiểu phép tắc không hả?” 

 Na Nhữ An cười khẽ: “Tôn ti trật tự?Ai đặt ra?” 

 “Cậu!”, người nọ tức giận đứng bật dậy: “Đừng quên, cậu cũng họ Na, tổ tiên chúng ta chính là hoàng…” 

 Rắc một tiếng, chén trà trong tay Na Nhữ An bỗng nát vụn, cắt ngang câu nói của người nọ. 

 “Thời đại nào rồi mà còn nhớ thương hoàng thượng? Nếu các ông lợi hại thì sao không đổi họ Na đi? Đổi về họ cũ ấy!” 

 Na Nhữ An cười nửa miệng, anh ta cầm mảnh sứ rạch lên mặt bàn phát ra âm thanh chói tai. 

 Na Khải Nguyên lạnh lùng nhìn anh ta, nói: “Thằng ranh, dám khinh thường tổ tiên, cậu muốn nếm thử gia pháp à?” 

 Na Nhữ An nói: “Dùng gia pháp thì cũng là việc của gia chủ, lão già như ông nghỉ hưu bao nhiêu năm rồi thì bớt lo chuyện bao đồng đi, sống lâu vài năm không tốt hơn sao?” 

 Na Khải Nguyên nổi giận: “Thằng ranh này, cậu muốn chết đúng không, hôm nay tôi phải cho cậu biết sự lợi hại của gia pháp nhà họ Na. Người đâu...” 

 Ông ta còn chưa nói xong thì Na Nhữ An đột nhiên giơ tay lên, bắn mảnh sứ trong tay ra, phụt một tiếng, đâm vào ấn đường của Na Khải Nguyên. 

 Na Khải Nguyên ngã ngửa xuống ghế, ngoẹo đầu, chết ngay tại chỗ. 

 Điều này khiến tất cả mọi người ở đây sợ hãi. 

 Cả phòng họp tức khắc trở nên hỗn loạn. 

 Có người gào thét: “Na Nhữ An giết ông bảy rồi! Mau lên, đi gọi người đi!” 

 Vệ sĩ và nhân viên an ninh ngoài phòng nhao nhao xông vào, hiện trường trở nên loạn hơn. 


 Và vết thối rữa tiếp tục lan lên trên, lan qua phần đùi, lên đến thắt lưng. 

 Cảnh tượng này khiến những người nhà họ Na khác kinh hãi. 

 Vệ sĩ và nhân viên an ninh không dám tiến lên nữa. 

 Na Nhữ An cười hì hì, nói: “Còn ai nghi ngờ tôi nữa không? Ta thanh minh trước, hôm nay tôi đến không phải để canh tranh vị trí người thừa kế, mà hôm nay tôi đến để làm gia chủ”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.